*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Thanh Hàn kinh ngạc quay đầu lại xác nhận: "Gả? Gả thế nào? Làm thiếp sao?"
Tiểu Thanh là sinh nam chưa xuất giá, nói ra những lời thế này vốn đã có phần ngượng ngùng, nhưng đã trót mở miệng nên dứt khoát giải thích rõ:
"Ông ấy muốn gả con trai mình tới làm chính phu, nghe nói còn chuẩn bị sính lễ rất hậu hĩnh nữa."
Võ Đại Hổ gật đầu, nói với Tiểu Thanh: "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc."
Thấy hắn không có ý muốn nán lại, Tống Thanh Hàn cũng đành nuốt những lời vừa định nói xuống.
Chỉ là trên đường về, ánh mắt cậu nhìn Võ Đại Hổ cứ là lạ, như đang đánh giá gì đó.
Không ngờ Võ Đại Hổ lại là món bánh thơm ngon được săn đón đến thế, người trong thôn còn chưa tính, ngay cả thôn bên cũng có người nhòm ngó. Mà người đó lại còn là con trai trưởng thôn, nghe qua đã biết không phải hạng tầm thường.
Võ Đại Hổ nhận ra ánh mắt của Tống Thanh Hàn, nghĩ ngợi một chút rồi vẫn mở miệng giải thích:
"Con trai của trưởng thôn bên cạnh tướng mạo bình thường, lại mắt cao hơn đầu, cho nên đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa gả đi được. Mấy thôn quanh đây đều biết danh tiếng y, điều kiện tốt thì chướng mắt y, điều kiện không bằng thì lại bị y chướng mắt. Cứ kéo dài thế này mãi thì sớm muộn cũng cô đơn đến già, cho nên mới nôn nóng mà chọn đại vậy thôi."
Tống Thanh Hàn hừ nhẹ hai tiếng, giọng có chút dấm chua:
"Ngươi cũng đâu phải có điều kiện gì tốt lắm, sao lại được y chọn trúng? Xem ra là chính y muốn gả cho ngươi rồi? Hửm?"
Võ Đại Hổ ngập ngừng một lát rồi nói: "Trước kia đúng là y từng nói mấy lời như vậy, nhưng ta đã từ chối. Y còn nói là sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Lần này e là chủ ý của cha y thôi."
Tống Thanh Hàn trừng mắt nhìn hắn, phẫn uất nói: "
Y còn dám thổ lộ với ngươi nữa cơ à. Không phải chủ ý của y thì là của ai. Lời thụ sinh nói thì không thể tin. Miệng thì bảo sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi, nhưng trong lòng lại chẳng nỡ buông bỏ. Cho nên mới bảo cha y chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, để ngươi cúi đầu trước vàng bạc chứ gì."
Thấy cậu nói chắc như đinh đóng cột như vậy, Võ Đại Hổ bỗng bật cười, nắm lấy tay cậu, chậm rãi nói:
"Ta sẽ không cúi đầu trước vàng bạc, nên ngươi không cần lo lắng."
Cảm giác ấm áp và thô ráp truyền đến từ bàn tay hắn khiến Tống Thanh Hàn như bị điện giật, cả người tê rần một nửa.
Đôi vành tai cậu đỏ bừng, đến cả điều định nói ban đầu cũng quên mất, ấp a ấp úng:
"Ai... ai lo lắng chứ?"
Hai người tay trong tay, thong thả bước trên con đường nhỏ giữa đồng quê, hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt kỳ quái của người đi đường, bầu không khí vừa ngọt ngào lại vừa ấm áp.
Về đến nhà, Tống Thanh Hàn đi ngủ trưa, còn Võ Đại Hổ thì xử lý mớ đại hồi còn tươi, đem trải đều ra sân phơi.
Đợi làm xong đại hồi, đang định xử lý hành, gừng, tỏi thì bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn đi ra mở cửa, vừa thấy người đến là ai, liền cau mày hỏi: "Các người có chuyện gì sao?"
Quả đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay
- người tới không ai khác, chính là trưởng thôn bên cạnh
- Hướng Thiên Ca, và con trai hắn
- Hướng Lục Bình.
Hướng Lục Bình vừa thấy Võ Đại Hổ liền theo phản xạ vuốt vuốt bên má mình, như thể đang cố tình để hắn chú ý đến lớp phấn hồng mới mua của mình vậy.
Hướng Thiên Ca cười hề hề, uyển chuyển nói: "Đại Hổ à, trong nhà không có người hầu hạ cũng cực nhọc lắm đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!