Chương 23: Giúp tháo chỉ

Thấy Tống Thanh Hàn vẫn không hề lay động, Lâm Đại Phú khẽ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Tiền Báo Tử đang mang vẻ mặt tò mò, chau mày hỏi:

"Ngươi là ai? Sao còn chưa đi?"

Tiền Báo Tử chẳng hề sợ hãi, cười hì hì nói:

"Ngươi còn chưa đi, ta đi sao được? Nhỡ phu lang của Đại Hổ xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói sao với hắn đây."

Lâm Đại Phú mặt mày khó coi, hất tay áo nói:

"Có ta ở đây, Thanh Hàn sao có thể xảy ra chuyện? Mau đi đi, đừng làm bẩn thanh danh của y."

Tiền Báo Tử ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy đã đến giờ ăn trưa, lo nếu mình còn ở lại sẽ ảnh hưởng đến bữa trưa của Tống Thanh Hàn, chưa kể về nhà còn bị tiểu phu lang trong nhà cằn nhằn, bèn vác bao quả la hán lên vai, hơi nghiêng đầu về phía cổng ra hiệu, nói với Lâm Đại Phú:

"Đi thôi, phu lang của Đại Hổ nên nghỉ ngơi rồi."

Lâm Đại Phú vốn còn muốn ở lại một mình với Tống Thanh Hàn thêm lát nữa, nhưng thấy Tống Thanh Hàn nhẹ gật đầu đồng tình với lời Tiền Báo Tử, liền nghẹn lời, chỉ đành nói:

"Thanh Hàn, ngày mai ta lại tới thăm ngươi."

Tống Thanh Hàn chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, sau khi tiễn Tiền Báo Tử ra ngoài thì quay người đóng cửa viện lại.

Cuối cùng cũng tiễn được cái sao chổi là Lâm Đại Phú đi, cậu đói đến mức sắp chết đói luôn rồi.

Cậu lắc đầu, bước vào bếp, hâm nóng lại cơm canh Võ Đại Hổ để phần từ sáng, rồi ăn sạch không chừa một hạt.

Võ Đại Hổ đi từ sáng, mãi đến khi mặt trời khuất núi mới về tới nhà.

Thấy hắn tay không trở về, Tống Thanh Hàn ngạc nhiên hỏi:

"Bán hết rồi à?"

Khóe mắt Võ Đại Hổ ánh lên niềm vui, cười nói:

"Ừ, Trần đồ tể nói thịt khi nấu với gia vị của chúng ta rất ngon, mấy hôm nay vẫn có người đến hỏi còn bán nữa không. Hôm nay ta vừa mang tới, đã bán hết hơn nửa bao, mấy người nghe tin buổi chiều cũng kéo đến mua nốt chỗ còn lại."

Thấy gia vị được hoan nghênh đến vậy, Tống Thanh Hàn cũng cảm thấy phấn khởi, hào hứng nói:

"Vừa hay hôm nay Báo Tử ca cũng đến mua hết quả la hán của chúng ta rồi, mai chúng ta cùng vào núi, kiếm những thứ cần thêm về nhé."

Võ Đại Hổ ngạc nhiên liếc mắt nhìn vào bếp, đúng lúc trông thấy mười một lượng bạc Tống Thanh Hàn còn chưa cất đi.

"Y thích quả la hán đến vậy sao?"

Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lát, rồi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra từ khi Tiền Báo Tử tới, kể cả việc Lâm Đại Phú bảo ngày mai sẽ quay lại.

Quả nhiên, sắc mặt Võ Đại Hổ trầm hẳn xuống, nhưng nghĩ lại chuyện này là do Tống Thanh Hàn tự mình kể với hắn, chứ không phải do Tiền Báo Tử lén nói ra, tâm trạng hắn cũng dịu lại đôi phần.

"Không sao, hắn muốn đến thì cứ đến, dù sao mai chúng ta cũng vào núi từ sáng sớm, có bản lĩnh thì hắn tìm vào trong rừng mà gặp."

Tống Thanh Hàn cũng nghĩ như vậy. Thấy Võ Đại Hổ không giận dỗi vì Lâm Đại Phú, cậu cảm thấy đây là một bước tiến lớn trong mối quan hệ của hai người.

Ăn tối xong, Võ Đại Hổ lấy toàn bộ số bạc mang theo người ra, đặt vào tay Tống Thanh Hàn, nói:

"Cộng thêm mười một lượng của Báo Tử nữa, tổng cộng là mười sáu lượng bạc, ngươi cất đi."

Tống Thanh Hàn không khách sáo, gật đầu, xoay người nhét bạc xuống dưới vỏ gối của mình.

Cứ đà này, có khi chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở thành phú hộ cũng nên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!