Chương 21: Giúp ủ ấm chân

Trong ấn tượng của Tống Thanh Hàn, kháng cũng chỉ là loại giường có thể nhóm lửa phía dưới mà thôi, còn về việc ngủ có thoải mái hay không thì cậu thật sự không rõ lắm.

Đợi đến khi ba gian nhà đều đã được Võ Đại Hổ và Tiền Báo Tử xây xong kháng, trời cũng đã tối hẳn.

Tiền Báo Tử vừa bước ra liền vội vàng thu dọn đồ đạc, đập đùi nói:

"Ta phải mau về thôi, không thì tiểu phu lang nhà ta lại cằn nhằn mất."

Võ Đại Hổ kéo tay y lại, hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu bạc thế?"

Tiền Báo Tử vốn định buột miệng nói không lấy tiền, nhưng biết rõ tính cách của Võ Đại Hổ, đành phải nói:

"Vẫn như cũ, mỗi gian ba lượng, thêm tường rào, kháng với bếp lớn nữa thì tính ba lượng tròn luôn, cộng lại chín lượng."

Y vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ cho Võ Đại Hổ ghi nợ, ai ngờ đối phương lại sờ sờ trong lòng, rút ra một thỏi bạc nhỏ đưa vào tay mình.

Tiền Báo Tử ngẩn ra nhìn thỏi bạc trong tay, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, liền sờ sờ người, cười gượng nói:

"Đại Hổ à, ta không mang bạc vụn theo người, lát nữa ta trả lại ngươi sau nhé."

Võ Đại Hổ khẽ gật đầu. Dù sao cũng là hàng xóm thân quen, mấy đồng bạc lẻ ấy hắn cũng chẳng quá bận tâm.

Chỉ là hắn có phần lo Tống Thanh Hàn sẽ không vui, nên cố ý liếc nhìn cậu một cái.

Tống Thanh Hàn quả thực đang cau mày, nhưng không phải vì chuyện Tiền Báo Tử chưa trả lại bạc lẻ, mà là cảm thấy để y cứ thế rời đi thì không được thấu tình đạt lý cho lắm.

Thế là cậu gọi Tiền Báo Tử lại:

"Báo Tử huynh, huynh đợi chút đã."

Nói xong liền xoay người vào trong phòng, lấy ra một cái túi xong lại đi thẳng vào bếp.

Tiền Báo Tử không hiểu cậu đang làm gì, giống như Võ Đại Hổ, cũng tưởng cậu sợ mình không quay lại đưa bạc lẻ, bèn hạ giọng nói:

"Đại Hổ, hay là đợi lúc nào ngươi có tiền lẻ rồi đưa ta sau cũng được? Dù sao ta cũng đâu thiếu chút bạc ấy đâu."

Võ Đại Hổ im lặng một hồi, rồi lắc đầu từ chối:

"Đợi thêm chút nữa đi. Ta biết ngươi đã lấy giá rẻ nhất cho ta rồi, nếu đến tiền mặt mà còn không đưa được, thì đúng là phụ tấm lòng của ngươi mất."

Hai người đứng giữa gió lạnh đợi một lúc, thấy Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng từ trong bếp đi ra, liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thanh Hàn áy náy nói:

"Xin lỗi đã để hai người đợi lâu, ta vào lấy ít quả la hán và gia vị, nghĩ bụng đưa cho Báo Tử huynh mang về dùng thử."

Thấy cậu không nhắc gì đến chuyện tiền bạc, Võ Đại Hổ liền biết mình đã nghĩ quá nhiều, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút áy náy với cậu.

Tiền Báo Tử cười hì hì nhận lấy cái túi, đẩy Võ Đại Hổ một cái, hỏi:

"Thứ gì đây? Trước giờ ta chưa từng thấy ở chỗ ngươi."

Võ Đại Hổ cầm một quả la hán lên, giải thích:

"Là nguyên liệu pha trà mà ngươi uống hồi sáng đó. Về nhà, bổ đôi quả này ra, bỏ vào nước, nấu sôi rồi để nguội là có thể uống được rồi. Nó... có tác dụng gì ấy nhỉ?"

Thấy hắn nhìn sang mình, Tống Thanh Hàn mỉm cười tiếp lời:

"Công dụng là thanh nhiệt lương huyết*, còn giúp dưỡng nhan làm đẹp, chỉ là sinh nam đang mang thai thì không nên uống quá nhiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!