*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì ngôi nhà cũ không có vấn đề gì, nên lần này Võ Đại Hổ và Tiền Báo Tử không phá dỡ như lúc đập tường viện nữa, mà trực tiếp xây thêm một gian mới bên cạnh.
Căn nhà mới và căn nhà cũ thành ghép lại với nhau thành hình chữ L, hai bên ôm lấy sân, hợp thành dáng chữ U.
Nhà mới vừa xây được một nửa thì lại có khách không mời mà đến.
Tống Thanh Hàn nhìn Lâm Đại Phú đang đứng ngoài cổng thò đầu ngó vào, sắc mặt lập tức sa sầm, bèn bước nhanh tới định đóng cửa lại.
Ai ngờ Lâm Đại Phú giơ chân chặn cửa, giọng có chút gấp gáp:
"Thanh Hàn, ta mời đại phu đến khám bệnh cho ngươi, để chúng ta vào đi."
Nói xong, hắn nghiêng người sang một bên, để lộ một ông lão râu tóc bạc phơ vốn đang bị hắn che khuất.
Tống Thanh Hàn cau mày, giọng đầy khó chịu:
"Ngươi mới có bệnh ấy. Có bệnh thì tự đi mà khám."
Nhưng chút sức của cậu nào sánh được với Lâm Đại Phú, dù có dùng cả lực bú sữa cũng không sao đẩy được cánh cửa.
Võ Đại Hổ đang làm việc ở phía trong thấy động tĩnh bên này, liếc mắt ra hiệu cho Tiền Báo Tử tiếp tục làm rồi đặt đồ xuống, bước nhanh tới.
"Ta đã nói rõ là đừng tới nữa rồi mà?"
- Lần này giọng hắn không còn khách khí như trước nữa, ngữ điệu đã mang theo chút lạnh lùng và cảnh giác.
Lâm Đại Phú cũng không khách sáo, nheo mắt lại, nói:
"Thanh Hàn thân thể không tốt, ta mời đại phu tới xem mạch cho y. Bắt mạch xong là chúng ta đi ngay."
Võ Đại Hổ không nhường nửa bước:
"Thân thể y thế nào, ta rõ hơn ngươi. Dù cần mời đại phu, cũng nên là do ta đi mời."
"Ồ, vậy sao?"
- Lâm Đại Phú nhếch môi cười khẩy, giọng đầy châm biếm.
"Hôm qua ta nghe người ta nói, từ sau khi Thanh Hàn mất trí nhớ, ngươi chưa từng đưa y ấy đi khám đại phu lấy một lần."
Võ Đại Hổ theo phản xạ nhìn sang Tống Thanh Hàn. Mà Tống Thanh Hàn thì không ngờ câu nói buột miệng của mình hôm trước lại trở thành vũ khí để Lâm Đại Phú công kích Võ Đại Hổ, không khỏi sốt ruột giải thích:
"Ta có ốm đau gì đâu mà khám với chẳng bệnh?"
Lâm Đại Phú lúc đối mặt với cậu thì sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng vẫn kiên trì nói:
"Mất trí nhớ chính là bệnh. Mời đại phu xem một chút thì đã sao? Có bệnh thì chữa, không bệnh xem rồi cũng thấy yên tâm hơn."
Nói đoạn, hắn liếc Võ Đại Hổ một cái, giọng mỉa mai:
"Hay là có người sợ bệnh khỏi rồi thì người ta không còn nghe lời như bây giờ nữa?"
Võ Đại Hổ sầm mặt, cuối cùng lại buông bỏ việc tranh chấp, chỉ nhẹ giọng nói:
"Ta nghe theo Tiểu Hàn."
Thấy cả hai người cùng quay sang nhìn mình, Tống Thanh Hàn chỉ cảm thấy đau đầu, bực bội xua tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!