Chương 2: Cách ăn mới lạ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự thật chứng minh, Võ Đại Hổ không hề có thói quen ngáy khi ngủ, chỉ là hình như ngủ rất nông. Mỗi lần Tống Thanh Hàn tỉnh dậy đi vệ sinh đều bắt gặp hắn mở to đôi mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm, khiến cậu giật mình phát hoảng.

Sáng hôm sau, Tống Thanh Hàn bị đói đến mức tỉnh dậy.

Không biết là vì do trong bụng còn có thêm một bé con, hay là vì mấy bữa nay đều ăn toàn đồ ăn đạm bạc không có chút dầu mỡ nào hôm qua chẳng có chút dầu mỡ nào, mà giờ cậu cực kỳ đói.

Trong lòng cũng muốn bảo Võ Đại Hổ nấu món gì ngon hơn chút, nhưng vừa nhìn quanh nhà một vòng liền biết yêu cầu đó thật sự hơi khó cho hắn rồi.

Tống Thanh Hàn ăn xong cái bánh bao Võ Đại Hổ mới hấp còn nóng hổi, liền nghi ngờ hỏi:

"Ngươi không ăn gì sao?"

Võ Đại Hổ hơi khựng lại, né tránh ánh mắt cậu, đáp chậm rãi:

"Ta ăn rồi."

Hai người gần như là cùng nhau thức dậy, bánh bao là cậu tận mắt thấy hắn hấp chín, sao có thể ăn rồi được?

Tống Thanh Hàn có phần bực bội. Cậu cũng là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình nghèo, tất nhiên hiểu rõ cái nghèo đáng sợ đến mức nào.

Võ Đại Hổ thấy vẻ mặt cậu khác lạ, tưởng cậu trách mình lén ăn trước, trong lòng vừa áy náy vừa lúng túng nhưng chuyện này lại khó mở lời giải thích, đành cúi đầu không nói, cõng giỏ trúc lên lưng, chuẩn bị ra ngoài.

"Ngươi định đi đâu đó?"

Tống Thanh Hàn thấy hắn muốn bước ra cửa, liền vội vàng bước nhanh mấy bước, như muốn theo hắn ra ngoài.

Võ Đại Hổ lập tức căng thẳng, ánh mắt dừng lại ở bụng y, cau mày nói:

"Ta lên núi xem có gì ăn được không, ngươi ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi."

Tống Thanh Hàn bắt được ánh nhìn đó, chẳng hiểu sao lại thấy... hơi chói mắt.

Quả nhiên đàn ông ai cũng như nhau, lúc nào cũng cho rằng đứa bé trong bụng quan trọng hơn người mang thai.

Chuyện như vậy cậu từng thấy nhiều lúc còn làm ở khoa sản. Có lần, một sản phụ không cẩn thận trượt chân ngã ở nhà, làm sảy mất cặp song sinh trong bụng, kết quả chồng cô ta không những không an ủi nửa lời, còn trách móc vợ mình không chịu nằm yên, cứ thích đi tới đi lui.

Kết cục sau đó khiến ai nghe cũng phải thở dài, gã đàn ông kia nhanh chóng tìm một cô nàng trẻ hơn, còn sản phụ kia thì đến lúc xuất viện vẫn cứ tự trách mình

- giá mà hồi đó nằm yên dưỡng thai, chờ đến khi hai đứa nhỏ chào đời, thì chồng làm sao bị người khác cướp đi chứ?

Mang thai là phải nằm yên? Nằm suốt mười tháng thì người cũng coi như phế luôn rồi. Ngay cả heo nái một lứa đẻ cả chục con cũng đâu phải nằm một chỗ mà mang thai.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tống Thanh Hàn tệ đi rõ rệt, cậu sầm mặt lại, chẳng buồn giữ ý tứ mà nói thẳng: "Ta cũng đi. Ngươi yên tâm, sẽ không để rơi mất đứa con của ngươi đâu."

Võ Đại Hổ há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ im lặng mở cửa, nhìn cậu bước ra khỏi sân.

Tống Thanh Hàn từ xa trông thấy cách đó trăm mét có cánh đồng lúa mì vàng óng phía trước, không nhịn được mà hỏi: "Ngươi không phải xuống ruộng làm à?"

Võ Đại Hổ thu ánh mắt từ cánh đồng về, nhìn xuống con đường dưới chân Tống Thanh Hàn, chậm rãi nói:

"Ruộng đem làm sính lễ rồi."

Bước chân Tống Thanh Hàn khựng lại, quay đầu nhìn hắn, vừa hay bắt gặp trong mắt hắn thoáng qua một tia u sầu.

"Ngươi thích y... à không, thích ta lắm à?" – cậu hỏi.

Nếu không phải vì lý do ấy, thì một kẻ nghèo rớt mồng tơi, sao lại đem mảnh ruộng nuôi thân ra làm sính lễ cho người ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!