Chương 19: Xây viện mới

Thấy cậu như vậy, dù trong lòng Võ Đại Hổ có trăm mối lo cũng đành nuốt lại, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi đứng dậy đem bát không mang về bếp.

Tống Thanh Hàn một mình trong phòng âm ỉ giận một hồi, đợi đến khi bình tĩnh lại, thì bắt đầu thấy hối hận.

Rõ ràng Võ Đại Hổ chỉ vì lo lắng cho cậu, cậu không biết ơn thì thôi, lại còn quay sang trách móc hắn, đây là kiểu lý lẽ gì vậy chứ...

Trước đây cậu đâu phải người hay tùy hứng, đối xử với đồng nghiệp hay bệnh nhân đều dịu dàng chu đáo, vậy mà tới nơi này, lại cứ như có thù oán với Võ Đại Hổ, thật kỳ lạ.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ ra lý do, cuối cùng chỉ có thể đổ cho việc mang thai làm thay đổi hormone, dẫn đến tâm trạng cũng thất thường.

Nghe bên ngoài có tiếng mài dao, Tống Thanh Hàn ngồi không yên, liền chậm rãi đi ra ngoài, giúp Võ Đại Hổ sấy khô toàn bộ túi quả la hán, cất gọn vào bao, đặt vào góc nhà.

Xử lý xong đống quả la hán, Võ Đại Hổ ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Tống Thanh Hàn:

"Chắc mai là làm xong giường rồi. Khi đó phải tìm chỗ dời cái giường cũ này đi. Còn nữa, thêm hai tháng nữa ngươi sẽ sinh con, cũng cần thêm chỗ ở, ta đang tính lát nữa đi tìm thợ xây trong thôn đến, mở rộng thêm sân nhà với mấy gian phòng, ngươi thấy sao?"

Chuyện tốt thế này, sao Tống Thanh Hàn lại từ chối được? Cậu gật đầu như gà mổ thóc, rồi lập tức lon ton đi theo Võ Đại Hổ, háo hức nói:

"Ta cũng muốn đi!"

Võ Đại Hổ gật đầu, đưa cậu cùng bước ra khỏi sân, đi về hướng trong thôn.

Tuy trên đường vẫn có vài ánh mắt chỉ trỏ bàn tán, nhưng Tống Thanh Hàn giờ đã học được cách để hai tai không thèm nghe chuyện thế gian, bình tĩnh theo sát Võ Đại Hổ đi vào một căn nhà có cái sân rộng ở đầu thôn.

Người trong sân thấy Võ Đại Hổ thì nhiệt tình chào hỏi:

"Đại Hổ à, sao hôm nay rảnh rỗi mà đến đây vậy? Muốn xây thêm phòng à?"

Tống Thanh Hàn thấy nam nhân trẻ tuổi kia còn gật đầu chào mình, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cũng khẽ gật đầu đáp lễ.

Võ Đại Hổ vỗ vai người kia, nhìn rất thân thiết, gật đầu nói:

"Ừ, muốn thêm hai gian phòng, với lại mở rộng sân chút nữa. Ngươi xem khi nào rảnh?"

Người kia đập mạnh vào đùi, hớn hở nói:

"Thế mới đúng chứ! Ta đã bảo từ sớm cái sân đó nên mở rộng ra rồi, sau này còn đón phu lang về ở, ngươi không chịu nghe. Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, đợi đến khi đứa nhỏ ra đời rồi mới làm thì phiền lắm. Đi thôi, đi thôi, ta mang theo đồ nghề, giờ đi luôn!"

Dứt lời, y cúi người thu dọn dụng cụ, trông còn gấp gáp hơn cả Võ Đại Hổ.

Ba người vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài. Từ lời của Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn biết được người thanh niên kia tên là Tiền Báo Tử, sinh cùng năm với Võ Đại Hổ.

Không chỉ vậy, đến tên của hai người cũng có chút duyên phận.

Nghe nói cha của Tiền Báo Tử từ lâu đã rất khâm phục cha của Võ Đại Hổ, sau khi biết ông đặt tên con trai là Đại Hổ, liền cũng đặt tên con mình là Báo Tử

- nghĩa tương tự, xem như để hai đứa nhỏ làm một đôi "huynh đệ kết nghĩa nửa vời".

Sau khi Tiền Báo Tử tới sân nhà của Võ Đại Hổ, hắn đặt dụng cụ xuống đất, ném cho Võ Đại Hổ một cái búa rồi cười nói:

"Nào, huynh đệ chúng ta cuối cùng cũng được hợp tác một lần rồi."

Nói xong, hai người vô cùng ăn ý bước đến tường viện, cùng vung búa lên đập mấy phát, bức tường liền đổ ầm xuống.

Tống Thanh Hàn từ sớm đã được Võ Đại Hổ nhắc phải đứng xa một chút, nên lúc tường sập xuống cậu liền thấy rõ mồn một từ đầu tới cuối.

Hai người kia hành động cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi phá tường xong liền bắt đầu trộn bùn đất, đồng thời bàn bạc luôn vị trí xây lại bức tường mới.

Chỉ trong thời gian đốt một nén hương, cả hai đã bàn xong kế hoạch, bắt đầu xây tường mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!