Chương 18: Chút hiểu lầm

Lâm Đại Phú không ngờ cậu lại tuyệt tình đến vậy, giọng hắn chùng xuống mang theo vài phần u sầu:

"Hôm đó về nhà, ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Ngươi là người thế nào, ta rõ ràng nhất. Với tính tình đơn thuần như ngươi, sao có thể làm ra chuyện phản bội ta được chứ?"

Tống Thanh Hàn khựng lại một chút, hàng mày nhíu chặt, như thể không hiểu nổi lời y nói, ngược lại hỏi: "Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng ta lại là giả?"

Một câu hỏi làm Lâm Đại Phú nghẹn họng, sau một lúc mới chậm rãi nói:

"Cho nên ta đã đến hỏi đại phu trong phủ. Ngươi mang thai đã nửa năm rồi, chỉ cần tra rõ nửa năm trước ngươi gặp phải chuyện bất thường gì, là có thể biết được cha đứa bé là ai."

Tuy Tống Thanh Hàn chẳng có cảm tình gì với Lâm Đại Phú, nhưng cũng phải thừa nhận hắn đúng là có quyết tâm, bèn hỏi: "Rồi sao?"

Giọng Lâm Đại Phú đột nhiên trở nên xa xăm, như đang hồi tưởng điều gì:

"Sau đó ta tra được, nửa năm trước ngươi từng đóng cửa không ra khỏi nhà suốt ba ngày, ta đoán chắc mọi chuyện xảy ra trước khoảng thời gian đó."

Tống Thanh Hàn nhướng mày, cắt ngang: "Vì sao?"

Ngoài cửa truyền vào một tiếng cười nhẹ, Lâm Đại Phú như đang hồi tưởng mà nói:

"Bởi vì tính ngươi vốn không phải kiểu có thể chịu được cảnh cô đơn, dù là ra ngoài hóng gió, một ngày cũng phải đi ra đi vào mấy lần, sao có chuyện nhốt mình trong nhà những ba ngày liền. Cho nên trước ba ngày đó nhất định là đã có chuyện gì khiến ngươi chịu cú sốc rất lớn."

Nghe Lâm Đại Phú nói ra tường tận tính tình nguyên chủ như thế, Tống Thanh Hàn bỗng cảm thấy hai người bọn họ từng thật sự yêu nhau liền hỏi tiếp:

"Vậy ngươi tra được là ai chưa?"

"Ừm." Lâm Đại Phú đáp, giọng như đã nhìn thấu tất cả: "Chính là Võ Đại Hổ, phu lang hiện tại của ngươi."

Tống Thanh Hàn nhún vai, thản nhiên nói: "Ừ, giờ thế này chẳng phải rất tốt sao?"

Không ngờ lời này lại khiến Lâm Đại Phú xúc động hẳn lên, âm lượng cũng cao hơn hẳn: "Tốt? Nếu không phải vì tên ghen tuông kia, chúng ta sao lại thành ra thế này!"

Tên ghen tuông? Tống Thanh Hàn đảo mắt suy nghĩ, như thể bắt được chút đầu mối, liền dò hỏi: "Ý ngươi là gì? Ngươi nói ta bị người khác hãm hại sao?"

Lâm Đại Phú thở dài một tiếng thật nặng nề, mang theo bi thương mà nói: "Đúng vậy, thuốc hôm đó ngươi uống, chính là do Hoài Linh

- tên ghen tuông kia

- bỏ vào! Cũng chính hắn, đã thuê người đẩy ngươi vào hố lửa, tận mắt nhìn ngươi và, và Võ Đại Hổ..."

Tống Thanh Hàn gật đầu như đang nghiền ngẫm, tựa như cuối cùng đã hiểu vì sao nguyên chủ lúc gả đi lại đau khổ đến thế, thậm chí còn tuyệt thực để phản kháng.

Xem ra giữa nguyên chủ và Lâm Đại Phú, quả thực có tồn tại thứ gọi là "tình yêu".

"Có điều..." Tống Thanh Hàn lên tiếng, ngừng một lát rồi mới nói tiếp: "Giờ nói những chuyện này thì có ích gì?"

Cậu đã là phu lang của Võ Đại Hổ rồi, trong bụng còn đang mang thai con của hắn, trông qua thì cuộc sống cũng khá tốt. Nhà họ Lâm của Lâm Đại Phú thì đầy rẫy yến oanh bên cạnh, sau này còn muốn nạp thêm mỹ nhân nữa, chẳng lẽ thật sự định đến giành giật một người đang mang thai sao?

Lâm Đại Phú khẽ nói với giọng buồn bã: "Đến nước này rồi, ngươi vẫn không chịu mở cửa, gặp ta một lần sao?"

Nghe cái giọng điệu oán phụ kia, Tống Thanh Hàn nổi hết da gà, lắc đầu như trống bỏi, dứt khoát từ chối: "Không muốn, ngươi đi đi."

Bên ngoài im bặt, Tống Thanh Hàn không biết hắn đã đi thật hay chưa, bèn quay người định đi nấu cơm.

Không ngờ chân vừa bước ra, giọng Lâm Đại Phú lại vang lên lần nữa.

"Bọn họ lợi dụng lúc ngươi mất trí nhớ, lần trước đưa sính lễ còn thiếu một phần. Lần này ta đến, thứ nhất là để báo cho ngươi chuyện đó, thứ hai là mang sính lễ đến trả ngươi."

Tống Thanh Hàn lập tức đưa tay mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn một lượt, hỏi: "Đâu, sính lễ đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!