*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ người kia chẳng thèm mặc cả, chỉ khoát tay rồi quay về tiếp tục làm việc, miệng nói:
"Mười lăm lượng bạc là giá thấp nhất rồi, thấp hơn thì không bán!"
Thấy hắn tỏ thái độ như vậy, Tống Thanh Hàn cũng nổi giận, kéo tay Võ Đại Hổ xoay người bỏ đi, tức tối nói:
"Không thèm mua chỗ hắn nữa. Ta không tin chỗ khác cũng chặt chém như vậy!"
Võ Đại Hổ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật:
"Gần đây chỉ có mỗi tiệm mộc này thôi."
Tống Thanh Hàn khựng lại, sắc mặt có phần khó coi:
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
Nghĩ đến chuyện quay lại tìm người kia, cậu thấy thật không cam tâm.
Võ Đại Hổ trầm ngâm một lát, rồi nói:
"Cũng không hẳn là không có cách khác. Thật ra... ta biết làm giường."
Tống Thanh Hàn nghe vậy, mắt sáng rỡ, vỗ tay nói:
"Vậy ngươi tự làm đi. Cần gì phải nhờ người ta, vừa đắt lại vừa khó thương lượng."
Làm giường tốn thời gian và công sức, mấy ngày liền không thể làm việc khác, có thể ảnh hưởng đến kế sinh nhai, bởi vậy trước giờ Võ Đại Hổ vẫn chưa nhắc tới. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu một cái giường sáu thước rộng mà đã tốn đến mười lăm lượng bạc, thì thà hắn giữ lấy số tiền đó để lo cuộc sống, còn bản thân thì tạm gác việc khác lại mà làm lấy một cái giường.
Nghĩ thế, Võ Đại Hổ gật đầu:
"Vậy thì chúng ta đi mua dụng cụ về, tự làm. Dù sao phía sau núi còn nhiều gỗ du."
Tống Thanh Hàn hào hứng gật đầu liên tục, ngưỡng mộ nói:
"Ngươi đúng là cái gì cũng biết làm, lợi hại thật đấy!"
Võ Đại Hổ thấy mắt cậu long lanh như có sao, trong mắt cũng thoáng hiện ý cười, thật thà đáp:
"Ta đâu có giỏi bằng cha ta. Người mới là cái cũng làm được, tay nghề của ta đều do người dạy cả."
Nghe vậy, Tống Thanh Hàn rốt cuộc cũng dè dặt hỏi ra điều nghi vấn trong lòng:
"Cha ngươi... mất rồi sao?"
Võ Đại Hổ im lặng một lúc, khẽ "Ừ" một tiếng, nơi đáy mắt hiện lên nét u ám, giọng trầm thấp:
"Ông uống say, lúc vào núi sau thì gặp gấu đen. Khi ta tìm đến nơi, một người một gấu đều bị thương nặng, chẳng bao lâu thì ông không qua khỏi."
Tống Thanh Hàn khẽ siết tay, nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi... ta không cố ý nhắc đến chuyện buồn."
Võ Đại Hổ khẽ lắc đầu, ngẩng nhìn bầu trời, giọng chậm rãi:
"Không sao. Có lẽ với ông mà nói, như thế lại là một cách giải thoát."
Nghe câu này là biết có chuyện, mà có lẽ còn liên quan đến cha sinh của Võ Đại Hổ. Nhưng dù Tống Thanh Hàn có tò mò đến đâu, cũng không tiện đào sâu vào nỗi đau của người khác. Thấy hắn thần sắc mơ màng, cậu không nhịn được khẽ giục:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!