Chương 16: Đổi sang giường lớn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Thanh Hàn tưởng mình nghe nhầm, lắp bắp hỏi:

"C

-cái gì? Ông vừa nói gì cơ?"

Ông lão không đáp, chỉ hành động thay lời. Ông móc từ trong ngực ra một thỏi bạc nhỏ, nhét vào tay Tống Thanh Hàn, rồi xách túi quả la hán lên, hỏi:

"Thế này đủ chưa?"

Tống Thanh Hàn cầm thỏi bạc nhỏ, luống cuống nhìn Võ Đại Hổ, như muốn cầu cứu.

Võ Đại Hổ khẽ gật đầu, chắp tay nói:

"Đa tạ. Xin hỏi các hạ có phải là La thần y danh chấn Hồi Xuân Đường?"

Ông lão cười khẽ, xua tay không mấy để tâm:

"Thần y gì chứ? Trên đời làm gì có thần y? Lão phu chẳng qua chỉ là người phàm mà thôi."

Nói rồi, ông ta như nhớ ra gì đó, quay sang Tống Thanh Hàn bảo:

"Một tuần sau, ngươi lại mang một túi quả la hán đến Hồi Xuân Đường. Nếu qua lão phu kiểm chứng, thứ quả này quả thực có hiệu nghiệm, lão phu sẽ mua hết. Còn nếu không có hiệu quả, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm, nhưng ngươi cũng không được phép tùy tiện rêu rao công dụng của nó nữa, được chứ?"

Tống Thanh Hàn ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, gật đầu nói:

"Tất nhiên là được. Nếu quả la hán không có hiệu quả, ta cũng sẽ không bán nữa."

Ông lão nhìn cậu chăm chú một cái, rồi gật đầu, xoay người rời đi.

Đợi đến khi bóng ông lão khuất hẳn khỏi tầm mắt, Tống Thanh Hàn mới cảm khái:

"Đúng là hào phóng thật, vừa ra tay đã mua cả một túi, còn muốn tự mình mang về thử nghiệm nữa..."

Võ Đại Hổ thấy cậu vẫn chưa hiểu, bèn giải thích:

"La đại phu vốn là ngự y trong cung, sau này tuổi cao mới cáo lão hồi hương. Hồi Xuân Đường chính là vì ông mà mở ra hiệu thuốc ở đây. Cửa tiệm từ trên xuống dưới đều không cần ông quản lý, ông ấy chỉ cần vui thì ra xem bệnh, không vui thì thôi, ngay cả giờ khám bệnh cũng chưa bao giờ cố định. Dẫu vậy, người đến Hồi Xuân Đường khám bệnh vẫn nối đuôi không dứt, chỉ để mong được gặp ông một lần."

Tống Thanh Hàn "chậc" một tiếng, đầy ngưỡng mộ:

"Bao giờ ta mới có được đãi ngộ như vậy đây..."

Đây là lần đầu tiên Võ Đại Hổ nghe cậu nói như thế, khựng lại một chút rồi hỏi:

"Ngươi muốn mở hiệu thuốc làm đại phu à?"

Tống Thanh Hàn biết hắn tưởng thật, vội xua tay giải thích:

"Ta chỉ cảm thấy nếu có thể trở thành người tài giỏi trong một lĩnh vực nào đó, lại được tự chủ cuộc sống của mình, thì hẳn là một cảm giác rất tuyệt. Chứ nói đến mở hiệu thuốc thì thôi đi, thêu thùa may vá còn tạm được, bảo ta phân biệt đống dược liệu kia thì... thật sự rất đau đầu."

Nếu không phải ngày trước hễ nhìn thấy Bản Thảo Cương Mục* với mấy cuốn sách khác là đã thấy nhức cả đầu, thì có lẽ cậu đã chọn học Đông y chứ không phải Tây y rồi.

*(běn cǎo gāng mù): Bản thảo cương mục là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học, gồm 52 quyển, được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh.

Dù sao trong mắt cậu, Đông y vẫn uyên thâm quảng lược hơn, các vị thuốc khác nhau khi phối lại có thể sinh ra những hiệu quả kỳ diệu, so với mấy viên thuốc Tây cứ tuân theo quy tắc cứng nhắc thì thú vị hơn nhiều.

Võ Đại Hổ gật đầu như hiểu như không, liếc nhìn sắc trời rồi nói: "Chúng ta đi tìm chỗ ăn trưa đi, ăn xong rồi hẵng mua đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!