Chừng nửa nén nhang sau, một chiếc lồng vuông vức rộng khoảng một mét vuông đã thành hình dưới tay Võ Đại Hổ.
Tống Thanh Hàn đi tìm ít cỏ tranh mềm, lót xuống đáy lồng, sau đó nhìn quanh sân một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở góc để củi.
Có đống củi che chắn, cho dù trời mưa, mấy con thỏ con cũng không bị ướt.
Cậu xách hai con thỏ bỏ vào trong lồng, lại bỏ thêm ít lá rau xanh, đóng cửa lồng lại, đại công cáo thành.
Xử lý xong việc của thỏ, trời cũng đã sẩm tối, hai người dùng thịt khô nấu một nồi canh, ăn với cơm rồi sớm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau lên núi sau.
Tới trước cây đại hồi, Võ Đại Hổ bảo Tống Thanh Hàn ở lại từ từ hái, còn hắn thì lấy cậu làm trung tâm, tỏa ra xung quanh tìm kiếm con mồi.
Giữa trưa, Võ Đại Hổ xuất hiện với hai con gà rừng và một con thỏ rừng trong tay.
Tống Thanh Hàn cũng đã hái được một sọt lớn đại hồi, để cho Võ Đại Hổ gánh, hai người cùng nhau xuống núi.
Về tới nhà, Võ Đại Hổ đi xử lý đám thú rừng, còn Tống Thanh Hàn thì rửa sạch đại hồi, đều tay trải ra sân, chờ phơi khô dưới nắng.
Thu dọn xong, Tống Thanh Hàn dùng quả la hán mới hái hôm qua pha một ấm trà, hai người nhàn nhã ngồi uống.
Võ Đại Hổ chợt hỏi: "Chỗ quả la hán kia cứ để vậy sao?"
Câu hỏi đó khiến Tống Thanh Hàn bừng tỉnh, cậu lắc đầu, hồi tưởng lại dáng vẻ quả la hán ở hiện đại, không chắc chắn nói: "Hình như phải gỡ hết lớp lông bên ngoài, rồi mới đem đi sấy khô."
Hôm qua vốn định xử lý thử một quả, nhưng lại tình cờ phát hiện hai con thỏ, thế là quên luôn.
Võ Đại Hổ gật đầu, xắn tay áo bắt tay vào làm.
Không biết hắn lấy đâu ra được một tờ giấy nhám, cẩn thận chà từng quả la hán, gỡ sạch lớp lông mịn bên ngoài, rồi bỏ vào một chiếc thau lớn.
Tống Thanh Hàn thấy vậy, cẩn thận đặt giá lên bếp lò, xếp từng quả La Hán đã làm sạch lên giá, bắt đầu chậm rãi hong khô.
Hai người phối hợp ăn ý, từng quả la hán sẫm màu dần dần hiện hình, được Tống Thanh Hàn cẩn thận cho vào túi vải bảo quản.
Hắn dự tính ngày mai khi đem bán mấy gói gia vị sẽ tiện thể đem theo cả quả la hán, chỉ cần bán được mẻ đầu tiên, hắn liền có lòng tin sẽ tiếp tục bán được lâu dài.
Đêm xuống, đại hồi cũng gần như đã phơi khô. Võ Đại Hổ thu hết chúng lại, gom cùng với gừng, hành, tỏi bỏ chung vào một chiếc túi vải lớn.
Mọi thứ cần bán đã chuẩn bị xong, hắn lại đem đám thú săn được lúc sáng làm theo cách của Tống Thanh Hàn, chế thành thịt khô, cắt thành từng miếng nhỏ cỡ đầu ngón út, gói kín trong túi giấy da trâu.
Một ngày bận rộn nhưng tràn đầy cảm giác viên mãn cứ thế trôi qua. Trước lúc ngủ, Tống Thanh Hàn nghe Võ Đại Hổ khẽ ho hai tiếng, không nhịn được mở lời:
"Cứ nằm đất thế này không tốt cho thân thể. Hay là... ngươi cứ lên giường ngủ đi."
Võ Đại Hổ trầm mặc một lúc rồi vẫn lắc đầu từ chối:
"Thôi. Giường nhỏ, ta mà lên đó, e rằng ngươi ngủ không ngon."
Tống Thanh Hàn ngó chiếc giường có phần chật chội kia, trầm ngâm chốc lát rồi gợi ý:
"Hay thế này đi, nếu ngày mai bán hàng suôn sẻ, thì chúng ta đi mua một cái giường lớn về."
Võ Đại Hổ vốn định nói rằng, nếu thật sự mua thêm một chiếc giường lớn, thì còn phải tính đến chuyện có đủ chỗ đặt cái giường nhỏ hiện tại hay không, e là phải có thêm một gian phòng mới được, nhưng thấy vẻ hào hứng ẩn trong giọng điệu của cậu, rốt cuộc không nỡ gạt đi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
"Được, vậy cứ theo lời ngươi."
Đêm yên tĩnh, không có gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Võ Đại Hổ dậy sớm hơn Tống Thanh Hàn, luộc chín khoai mài, hâm nóng thịt khô, gói ghém mọi thứ cẩn thận vào trong một cái sọt lớn, đeo lên lưng. Ăn sáng xong, hai người cùng nhau xuất phát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!