Chương 14: Hai con thỏ nhỏ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Võ Đại Hổ không dẫn Tống Thanh Hàn lên núi, vì thế tốc độ săn bắn của hắn nhanh hơn nhiều.

Trước khi Tống Thanh Hàn tỉnh dậy, hắn đã săn được một con hoẵng* rừng.

* (páozi) chỉ loài hoẵng – một loài động vật hoang dã thuộc họ hươu, thân hình nhỏ, không có gạc, lông nâu đỏ, nhanh nhẹn và nhút nhát.

Con hoẵng ấy nặng chừng năm cân, đủ cho hai người ăn một thời gian dài.

Hắn cắt lấy phần thịt mềm ngon nhất, dùng que tre xâu lại, đặt lên lửa nướng.

Chờ thịt gần chín, hắn rắc một chút gừng thái sợi và hành hoa lên, thấy mùi thơm của hoẵng rừng được hai thứ gia vị này khơi dậy đến tận cùng, hắn hài lòng gật đầu.

Tống Thanh Hàn theo hương thơm tỉnh dậy, vừa hay gặp Võ Đại Hổ đang bước vào.

Võ Đại Hổ liếc thấy đôi môi cậu, không hiểu sao lại có chút chột dạ, khẽ ho một tiếng, đưa bát thịt nướng ra, tỏ vẻ bình tĩnh: "Thịt chín rồi."

Dù trước đó Tống Thanh Hàn đã ăn mật ong, nhưng hậu quả của việc ăn đồ ngọt quá nhiều là khiến người ta cực kỳ thèm vị cay mặn. Thế nên vừa thấy xiên thịt thơm phức xuất hiện trước mắt, cậu liền không chờ nổi mà cầm lấy, nhét luôn vào miệng.

Thấy cậu nhìn sang mình, Võ Đại Hổ vội cũng cầm một xiên lên, chậm rãi ăn theo.

Tống Thanh Hàn rất đói, nên chẳng hề để ý đến chuyện mình đã ăn hết năm xiên rồi mà Võ Đại Hổ vẫn chưa ăn xong nổi một xiên.

Phải đến khi xiên thứ mười trôi xuống bụng, cậu mới thấy bớt đói, tò mò hỏi: "Đây là thịt gì thế? Thịt lại mềm và tươi ngon đến vậy."

Ban đầu cậu còn định đoán là thịt bò, nhưng nghĩ đến ở thời cổ đại, bò dùng để cày cấy, chứ không để giết thịt, liền lập tức loại trừ đáp án đó.

Võ Đại Hổ không đáp, dắt cậu đi vào bếp, chỉ vào phần thịt hoẵng còn lại: "Hoẵng rừng, cũng khá to, mấy hôm nay khỏi cần mua thịt nữa."

Ánh mắt Tống Thanh Hàn sáng lên, nhưng niềm vui còn chưa kịp trọn vẹn, cậu đã nghĩ ra một chuyện, vội hỏi: "Cứ để thế này, không sợ hỏng sao?"

Võ Đại Hổ ngẫm nghĩ, dò hỏi: "Hay mang đi bán?"

Tuy Tống Thanh Hàn cũng muốn có thêm tiền, nhưng cậu càng muốn tận dụng những thứ có thể dễ dàng kiếm được để đổi lấy tiền, chứ không phải đem bán mấy món mà Võ Đại Hổ phải liều mình mới lấy về được.

Thấy cậu không nói gì, Võ Đại Hổ trầm ngâm một lúc, rồi xắn tay áo lên, định đi chặt thịt.

Tống Thanh Hàn kéo tay hắn lại, sốt ruột hỏi: "Ngươi định làm gì vậy. Tối nay cũng đâu ăn hết từng ấy thịt?"

Võ Đại Hổ nhìn cậu bằng ánh mắt chấn tĩnh, cười nói: "Ta định làm thành thịt khô, muốn ăn thì đem nấu mềm là được, lại để được lâu, khỏi lo hỏng."

Nghe câu ấy, Tống Thanh Hàn mới yên tâm, chợt nhớ đến mấy quả đại hồi phơi ngoài sân, liền đề nghị: "Ướp thêm chút gia vị đi, sau này ăn đến đâu nấu đến đó, sẽ thơm hơn nhiều."

Dứt lời, cậu ra ngoài thu mấy quả đại hồi đã phơi khô, gom luôn cả gừng, hành, tỏi mà Võ Đại Hổ hái về trước đó, cho hết vào một cái tô lớn.

Võ Đại Hổ nhìn đống gia vị ấy có phần lúng túng, chần chừ hỏi: "Lúc nướng thịt phải lật qua lật lại, mấy thứ này nên bỏ thế nào? Thịt xiên nhỏ thì không sao, nhưng miếng to thì hơi rắc rối."

Tống Thanh Hàn phất tay một cái, xắn tay áo nói: "Nhìn cho kỹ nè."

Cậu rửa sạch tay, băm nhỏ hành, gừng, tỏi, đun nóng chảo, cho dầu vào, rồi đổ tất cả gia vị đã băm cùng với hồi vào phi thơm, sau đó thêm nước đun sôi.

Đợi nước sôi lên, cậu tùy tiện chọn một miếng thịt hoẵng mà Võ Đại Hổ đã cắt sẵn, cho vào nồi gia vị đang sôi.

Màu của nước gia vị nhanh chóng thấm vào thịt hoẵng, đợi đến khi thịt vừa chín tới, vẫn còn chút độ dai, Tống Thanh Hàn vớt ra.

Công đoạn tiếp theo là phần của Võ Đại Hổ. Hắn đặt thịt hoẵng đã luộc lên lửa, nhanh chóng hong khô phần nước, làm thành thịt khô.

Miếng thịt khô sau khi nướng vẫn còn thoang thoảng mùi gia vị, hòa quyện với mùi thịt, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!