*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Võ Đại Hổ cũng quay đầu lại nhìn khu rừng, giọng mang theo chút cảm khái:
"Ta cũng không biết ngọn núi này lớn tới đâu, nhưng hổ... chắc chắn là có."
Tống Thanh Hàn giật mình, ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi từng thấy rồi à?"
Võ Đại Hổ lắc đầu, sắc mặt lộ ra vài phần hoài niệm, giọng trầm xuống:
"Cha ta trước kia từng đánh hạ một con hổ, đúng vào hôm ta chào đời. Thế nên mới đặt tên ta là 'Đại Hổ'."
Thấy hắn nói xong thì không muốn nhắc lại nữa, Tống Thanh Hàn cũng im lặng, không hỏi thêm.
Về thân thế của Võ Đại Hổ, thật ra cậu cũng có phần hiếu kỳ. Trong thôn từng có người mắng hắn, mắng cả sinh phụ của hắn, còn nói những lời chẳng hay ho gì, cũng không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến họ dùng đến cái từ như "lẳng lơ, không đứng đắn" để hình dung.
Chỉ là hiện tại quan hệ giữa hai người vẫn chưa đủ thân thiết, nếu tùy tiện hỏi chuyện có thể gợi lại vết thương, chỉ e lại đẩy quan hệ hai người quay về điểm bắt đầu.
Tống Thanh Hàn cứ miên man nghĩ ngợi mãi suốt dọc đường, đến khi Võ Đại Hổ dừng lại, cậu mới hoàn hồn, nhận ra đã về đến nhà.
Võ Đại Hổ đi xử lý tổ ong, còn Tống Thanh Hàn thì đem đại hồi đi rửa sạch, để ráo nước rồi xếp gọn một góc sân, để nắng hong khô tự nhiên.
Làm xong, cậu lấy một quả la hán tươi, bổ làm đôi, cho vào nồi đun với nước, sau đó rót ra bát để nguội.
Chờ đến khi cậu bưng bát trà la hán đến, Võ Đại Hổ cũng đã xử lý tổ ong gần xong.
Hương trà la hán thơm dịu, dễ chịu, Võ Đại Hổ không hề do dự, bưng cả bát lên tu một hơi cạn sạch, mắt sáng rỡ, khen: "Giải khát thật đấy!"
Tống Thanh Hàn mỉm cười nhấp một ngụm trà, trong lòng sung sướng hệt như được khen chính mình vậy.
Uống trà xong, cậu vô thức liếc nhìn xuống đất, liền trông thấy trong một chiếc bát có mấy con sâu trắng mập mạp, giật mình trốn ra sau lưng Võ Đại Hổ, hét lên:
"Ấu trùng ong*!"
Võ Đại Hổ vội vàng đưa tay che lấy eo cậu, khó hiểu hỏi:
"Ngươi không phải biết rõ thứ này là gì sao? Sao còn sợ?"
Tống Thanh Hàn hắng giọng, mặt dày chối cãi:
"Ai nói ta sợ chứ? Ta là giật mình, chứ không phải sợ!"
Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt cậu lại chẳng dám liếc về phía cái bát kia, cứ như sinh ra đã có bản năng tránh xa mấy con sâu trắng ấy vậy.
Cậu có thể mặt không đổi sắc khi thấy nội tạng máu me, cũng chẳng chớp mắt trước cảnh não bộ đỏ trắng lẫn lộn, nhưng duy chỉ có sâu bọ lúc nhúc là khiến cậu không tài nào giữ nổi bình tĩnh.
Võ Đại Hổ bật cười, cũng không tranh luận gì thêm, chỉ tiện tay cầm lấy một tấm ván gỗ bên cạnh, đậy bát sâu lại, dịu giọng nói:
"Được rồi, giờ không thấy nữa, ra ngoài xem cái khác đi."
Tống Thanh Hàn len lén quay đầu lại nhìn, thấy trong tầm mắt mình không còn đám sâu trắng ấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm, từ sau lưng hắn đi ra, tiếp tục quan sát những thứ còn lại.
"Cái này là... sáp ong?" – cậu cầm lên một khối cứng màu vàng đậm pha đen, có hình dạng giống tổ ong, nghi hoặc hỏi.
Võ Đại Hổ gật đầu:
"Cái này không ăn được, nhưng sau khi nấu chảy rồi lọc sạch thì có thể dùng làm sáp bôi lên gỗ, để mùa đông không bị nứt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!