Chương 11: Lấy được tổ ong

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn thức dậy cùng Võ Đại Hổ. Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng nhau lên ngọn núi phía sau.

Núi sau vẫn còn được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến người ta có cảm giác hơi lành lạnh.

Nơi lần trước phát hiện ra khoai mài giờ đã trơ trụi một khoảng, nhưng Võ Đại Hổ không đào sạch, cố ý để lại ít gốc, đợi sang năm có thể thu hoạch tiếp.

Chính vì một phần đất đã trụi, nên các loài cây mọc ở sườn dốc phía dưới cũng lộ ra một chút.

Tống Thanh Hàn chăm chú nhìn về phía đó, bỗng mở miệng: "Đại Hổ, ngươi lại hái cái quả kia cho ta xem một chút."

Dốc núi rất dễ xảy ra chuyện, nên Tống Thanh Hàn không định tự mình xuống đó. Võ Đại Hổ cũng rất nghe lời, cẩn thận men theo dốc đi tới, hái một loại quả có màu xanh vàng mang lại.

Hắn nhìn sắc mặt Tống Thanh Hàn, cuối cùng vẫn nhịn không được nhắc nhở:

"Quả này gọi là 'ngọt chết người', ăn được đấy, nhưng ăn xong đầu lưỡi sẽ bị ngọt đến tê rần. Trừ khi đói quá không chịu nổi, người ta mới l**m một chút cho đỡ thèm, bình thường chẳng ai ăn cả."

Không ngờ vừa dứt lời, Tống Thanh Hàn đã bẻ đôi quả ra, đưa lưỡi l**m một cái.

Võ Đại Hổ giật mình giành lại quả trong tay cậu, khẩn trương nhìn miệng cậu, giọng sốt ruột:

"Ngươi không sao chứ? Lưỡi có tê không? Thè ra để ta xem thử."

Tống Thanh Hàn há miệng, đưa lưỡi ra cho hắn xem, vừa buồn cười vừa nói: "l**m có một chút, không sao cả."

Thấy cậu quả thực không có gì lạ, Võ Đại Hổ mới nhẹ nhõm thở phào, chỉ là ánh mắt lại dừng ở đôi môi hồng hào của cậu lâu hơn bình thường một chút.

Tống Thanh Hàn không để ý đến ánh mắt ấy, chép miệng một cái, hài lòng gật đầu:

"Đúng là vị này rồi, hái hết mấy quả kia đi."

Võ Đại Hổ hơi sững người, nhưng cuối cùng không nói gì, ngoan ngoãn quay lại hái những quả xanh xanh vàng vàng kia.

"Tiểu Hàn..." Hắn đang hái thì đột nhiên gọi một tiếng.

Tống Thanh Hàn đang cẩn thận quan sát xung quanh, nghe vậy liền nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:

"Sao thế?"

Võ Đại Hổ do dự một lúc, như đang tìm cách diễn đạt, mãi mới mở lời:

"Ngươi làm sao biết được mấy thứ này có thể ăn? Như lần trước với cái 'cây gãi ngứa' và 'trái có gai'..."

Tim Tống Thanh Hàn khẽ siết lại

- không ngờ Võ Đại Hổ lại để ý tới điểm bất thường này.

Không biết mấy thứ đó thì còn có thể viện cớ mất trí nhớ, nhưng biết cách ăn mới là điều khó chối.

Võ Đại Hổ liếc nhìn cậu một cái, thấy cậu mặt mày nghiêm trọng, lại cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

"Thật ra ngươi đã nhớ lại được một phần rồi đúng không? Mấy thứ này là ngươi học được ở trên trấn phải không?"

Thấy hắn đã giúp mình bịa ra lý do, Tống Thanh Hàn liền vội vã gật đầu lia lịa, nói như đúng rồi:

"Đúng đúng đúng, đúng là nhớ lại một phần rồi.

Mấy thứ này trước kia ta từng đọc trong sách, nên vừa thấy đã nhớ ra ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!