Chương 10: Thay đổi cách nhìn

Tống Thanh Hàn không nói được hay không được, chỉ đáp: "Ta sẽ cố hết sức. Còn lại, giao cho lá bùa hộ mệnh mà bọn họ cầu xin kia đi."

Người trong viện bị một câu ra lệnh ban nãy của cậu làm cho gà bay chó sủa, kẻ thì nói phải làm theo, người lại bảo không nên nghe. Cuối cùng, vẫn là phu quân của Châu Nhi gầm lên: "Làm theo lời hắn nói! Nếu Châu Nhi có mệnh hệ gì, ta bắt hắn chôn cùng."

Tiểu Thanh toàn thân run rẩy, lòng rối như tơ vò.

Chôn cùng? Chôn cùng? Phải làm sao đây? Tống Thanh Hàn sắp chết rồi sao?

Phải đi tìm Võ Đại Hổ! Y ngẩng đầu, lập tức lao ra ngoài, chạy khắp làng tìm người.

Nhưng càng lo lắng thì lại càng dễ bỏ sót những chỗ rõ ràng. Mãi đến khi vòng lại đầu thôn lần thứ ba, cậu mới để ý thấy mảnh ruộng phía xa.

Võ Đại Hổ vừa nhổ xong đám cỏ dại cuối cùng, đang chuẩn bị xới đất thì thấy Tiểu Thanh lao thẳng về phía mình.

Hắn lặng lẽ tránh sang một bên, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu Thanh chống đầu gối, thở không ra hơi: "Tống... Tống Thanh Hàn... cậu ấy sắp phải chôn cùng người ta rồi!"

Võ Đại Hổ giật mình, vác lấy cuốc, tức giận trầm giọng: "Ai dám? Dẫn đường!"

Tội nghiệp Tiểu Thanh còn chưa kịp thở xong, lại tiếp tục cắm đầu chạy, đến khi tới cửa nhà Châu Nhi thì chân đã mềm nhũn, phải vịn tường mới đứng vững được.

Nửa nén hương trôi qua rất nhanh. Khi Tống Thanh Hàn nhận được đồ đạc đã chuẩn bị xong, theo thói quen dùng rượu cao độ khử trùng toàn bộ những vật dụng sẽ tiếp xúc với sản nam, rồi cầm kéo lên, ướm thử trên bụng Châu Nhi, hỏi: "Cắt dài nửa đốt ngón tay, đủ không?"

Ông đỡ nhìn mà lạnh sống lưng, nhưng đã leo lên "thuyền giặc" thì không còn đường quay đầu. Ông nuốt nước bọt, gật đầu thúc giục: "Đại khái là được, cứ thử xem sao."

Tống Thanh Hàn liếc ông một cái, ánh mắt lạnh băng khiến đối phương không dám thở mạnh.

Cái gì mà đại khái? Thử xem sao? Đó là người, đâu phải chuột bạch thí nghiệm. Sai một ly là cách thiên đường một vực.

Thấy ông đỡ không đáng tin, cậu hít sâu ổn định tâm thần, tính toán kỹ lưỡng, sau đó dứt khoát ra tay, cắt một đường dài chừng một đốt ngón út trên bụng Châu Nhi.

Ông đỡ vội bịt miệng mình lại, chỉ sợ mình lỡ hét toáng lên vì cảnh tượng quái dị trước mắt.

Miệng vết cắt mở ra, chầm chậm tách sang hai bên, thứ bên trong cũng theo đó mà lộ đầu ra.

Tống Thanh Hàn liếc nhìn ông đỡ, nói:

"Ông làm đi, ta phụ một tay."

Ông đỡ kích động gật đầu, tuy tay còn hơi run, nhưng động tác vẫn coi như thuần thục mà đón lấy đứa trẻ, cắt nhau thai, thắt nút, lau qua người bằng nước ấm, rồi dùng vải bông bọc lại cẩn thận, chuẩn bị ra ngoài lĩnh công.

"Đứng lại! Chưa hoàn thành ca phẫu thuật thì không được mở cửa!"

Tống Thanh Hàn cầm kéo chặn trước mặt ông đỡ, ánh mắt lạnh lẽo như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Ông đỡ bị dọa đến sợ tái mặt, lo cái kéo kia sẽ bất chợt bổ xuống người mình, vội vàng gật đầu lia lịa, dưới sự chỉ huy của Tống Thanh Hàn, đứng ngoan ngoãn trong tầm mắt cậu chờ đợi.

Sau khi đứa bé ra đời, bụng của Châu Nhi bắt đầu từ từ tự lành, miệng vết mổ khép lại kín kẽ như chưa từng có gì xảy ra.

Tống Thanh Hàn trầm ngâm một lúc, vận dụng toàn bộ kiến thức mình học được mà vẫn không thể lý giải nguyên lý trong đó, cuối cùng chỉ đành quy kết là thể chất con người ở đây khác biệt, chứ tuyệt đối không nghĩ theo hướng mê tín như "thần tiên ban phúc" gì đó.

Khi miệng vết mổ chỉ còn dài chừng ngón út, quá trình tự lành bỗng dừng lại, máu tươi từ đó bắt đầu chảy ra.

Ông đỡ thất thanh kêu lên, còn Tống Thanh Hàn thì vẫn bình tĩnh, nhanh tay cầm kim chỉ, động tác thuần thục khâu miệng vết thương lại. Thấy máu không còn chảy, cậu lại bắt mạch cho Châu Nhi, mạch tuy yếu nhưng đang dần ổn định, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, đưa mu bàn tay lau mồ hôi trán, khẽ nói:

"Ổn rồi."

Khó khăn lắm mới đợi được lời ấy, ông đỡ lập tức mở toang cửa phòng, mặt tươi như hoa cúc nở rộ, hớn hở khoe khoang:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!