Chương 1: Giả vờ mất trí nhớ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Thanh Hàn cảm thấy bụng dưới như có thứ gì đó đè nặng, đau âm ỉ, khiến cậu không nhịn được mà mở mí mắt nặng trĩu ra, cúi đầu nhìn xuống.

"......"

Cái thế này? Bụng cậu... sao lại phình to như người đang mang thai vậy!!!

Một bóng người cao lớn lập tức bước nhanh tới, dừng lại cách cậu chừng một mét, vẻ mặt lo lắng, cẩn trọng lên tiếng hỏi:

"Tống công tử, ngươi ổn chứ?"

Tống Thanh Hàn theo phản xạ quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn rõ gương mặt người đó thì giật mình kinh ngạc.

Đây chẳng phải là người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu sao?

Nói đến giấc mơ kia, Tống Thanh Hàn đột nhiên cảm thấy bối rối, bỗng chốc không phân biệt được rốt cuộc hiện tại là mơ, hay cuộc sống hiện đại kiếp trước mới là một giấc mộng.

Cậu véo mạnh một cái vào đùi mình, hít vào một ngụm khí lạnh.

"Là thật sao?"

Trong mắt người đàn ông kia thoáng lộ vẻ đau lòng, nắm tay siết lại rồi lại buông ra, tựa như muốn tiến đến gần nhưng rồi lại ngập ngừng giữa chừng, như bị điều gì đó cản bước.

"Đừng tự làm tổn thương mình nữa. Chờ đứa nhỏ chào đời, ngươi muốn đi đâu... ta cũng sẽ không ngăn cản."

Nhìn ra được, khi nói câu đó, nội tâm người đàn ông vô cùng giằng xé, mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đầy phiền muộn, như mang theo một nỗi u sầu mãi không tan.

Tống Thanh Hàn vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng lời người đàn ông kia nói cậu vẫn nghe hiểu được.

Cậu cúi đầu nhìn bụng mình lần nữa, còn đưa tay sờ xuống dưới để xác nhận. Sau khi tự mình cảm nhận rõ ràng rồi, quay phắt sang nhìn người kia, giọng run rẩy:

"Ta... ta sắp sinh con rồi sao?"

Người đàn ông kia dường như đã quen với những lúc Tống Thanh Hàn "phát điên" như thế này, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng cầm cái bát trên bàn đưa qua, nhẹ giọng nói:

"Ăn chút gì đi. Đừng để chưa kịp sinh con đã đói đến ngất."

Vừa được nhắc, Tống Thanh Hàn bỗng cảm thấy bụng đói cồn cào, cứ như đã mấy ngày chưa ăn gì.

Là bác sĩ, cậu luôn chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe của bản thân, nào có chuyện để mình chịu đói như thế.

Người đàn ông nhìn cậu giật lấy bát từ tay mình mà không ném xuống đất như thường lệ, lại còn thong thả ăn từng thìa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn ta dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của Tống Thanh Hàn, do dự một chút rồi quay người rời đi.

Thực ra Tống Thanh Hàn cũng muốn trò chuyện cùng hắn, tìm hiểu thêm chút, nhưng cậu vốn không quen với việc vừa ăn vừa nói chuyện, đành trơ mắt nhìn người kia bước ra khỏi phòng.

Nói mới nhớ... cái phòng này...?

Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Đây chẳng phải là nhà cổ thời xưa trong phim truyền hình sao? Còn làm bằng gạch sống* nữa chứ, nhìn qua đã thấy chẳng chắc chắn gì rồi.

*Gạch sống: hay còn gọi là gạch mộc, gạch thô, gạch tươi... Là loại gạch được làm từ đất sét, trộn với nước, có thể thêm rơm hoặc các vật liệu hữu cơ khác, sau đó phơi khô dưới ánh nắng mặt trời mà không nung trong lò.

Tống Thanh Hàn cúi đầu liếc mắt nhìn bát cơm trong tay

- nếu đoán không lầm thì rau xanh và miếng thịt mỡ được luộc qua với nước, chỉ bỏ thêm chút muối, ngoài ra không có bất kỳ gia vị nào khác. Nhạt đến mức khó có thể nuốt trôi.

Dù vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn ăn hết sạch, không chừa lại hạt cơm nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!