Do hai vụ việc mà Ouma làm lúc sáng và lúc trưa nên giờ học chiều hôm nay không có tên nào dám đến chọc cậu. Mà đối với Ouma thì điều đó cũng tốt, chúng không chọc đến cậu thì cậu cũng chả thèm động đến chúng làm gì.
Hiện Ouma đang ngồi hóng mát dưới bóng râm của một gốc cây ở rìa khu sân tập luyện, vì chả có giáo viên nào thèm quan tâm cậu có tập luyện hay không, cũng đúng thôi trong những giờ học chiều trước kia, cậu nhóc Kurosagi có mặt ở sân tập này cũng chỉ là cho có mà thôi, và hầu như toàn bộ những giờ học chiều cậu nhóc Kurosagi phải cắn răng chịu đựng làm bao cát cho những kẻ khác tập luyện, nhưng từ bây giờ trở đi những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra bất kỳ lần nào nữa.
- Này thằng phế vật, tai mày có bị điếc à?! Không nghe thấy nãy giờ tao đang gọi mày à?! -- (?)
Đang ngồi hóng mát thoải mái thì có tiếng của ai đó kêu tên mình, Ouma qua mặt về phía tiếng nói phát ra, cậu thấy có khoảng 10-20 tên đang đứng ngay đó và tất các bọn chúng đang nhìn Cậu. Ouma nghĩ là sau hai vụ việc đó là sẽ không còn tên nào dám đến gây sự với cậu, nhưng có lẽ vẫn còn có vài tên nghĩ cậu là một tên phế vật không làm được trò trống gì nên mới đến gây sự với cậu đây.
- Các người đang gọi tôi à? -- (Ouma)
Cái tên có vẻ như thủ lĩnh của bọn chúng trả lời lại cậu.
- Không mày thì còn ai khác nữa à? -- (?)
- Vậy sao. Nếu thế thì các người gọi tôi làm gì vậy? -- (Ouma)
- Mày có phải là kẻ làm ra hai vụ việc được mọi người đang bàn tán không? -- (?)
- Ho... Hai vụ việc đó sao? Nếu đúng là tôi thì sao? -- (Ouma)
- Là mày?! -- (?)
Nghe thấy cậu trả lời như vậy có vẻ như bọn chúng khá ngạc nhiên, còn tên thủ lĩnh thì cười to.
- HAHAHAHAHAHA!!! Thú vị đấy. Một thằng phế vật như mày có thể đánh bại một những thiên tài hiện nay của khu vực lớp phép thuật. Đúng là thú vị. Chắc chắn mày đã vô tình may mắn gặp kỳ ngộ nào đó nên mới có được sức mạnh như vậy, có đúng không? -- (?)
- Nếu đúng như vậy thì sao? -- (Ouma)
- Nếu đúng như vậy thì tao muốn đấu một trận với mày. Tao muốn xem kỳ ngộ mà mày có được đã cho mày một sức mạnh như thế nào? -- (?)
- Đấu một trận với tôi? -- (Ouma)
- Thế nào? Không dám à? -- (?)
- Đấu thì đấu, nhưng mà tôi muốn đấu với tất cả các người, chứ không thì đánh bại người này xong lại đến người khác thánh đấu thì phiền phức lắm. -- (Ouma)
Nghe Ouma như vậy khiến cho tên thủ lĩnh và cả đám còn lại không khỏi ngỡ ngàng.
- Hả?! Mày vừa nói là muốn đấu với tất cả bọn tao?! -- (?)
Tên thủ lĩnh hỏi Ouma để xác nhận lại thì cậu chỉ hờ hững trả lời :
- Có cần phải há hốc mồm như vậy không? Bình thường thôi mà. -- (Ouma)
Tên thủ lĩnh và cả đám còn lại cực kỳ tức giận khi nghe Ouma nói như vậy.
- Có vẻ như sau khi mày làm ra hai vụ việc đó thì mày trở nên khá là kiêu căng nhỉ?! Mày nghĩ mày có thể một mình đánh được những tận 20 người bọn tao ư?! Mày nghĩ mày là cao thủ tuyệt thế hả, thằng phế vật kia?!! -- (?)
- Thế các người nghĩ từng người một trong các người có thể một mình đơn thương độc mã đánh được với tôi à? -- (Ouma)
Ouma vẫn hờ hững trả lời như vậy càng khiến cho cái lũ tức giận hơn. Tên thủ lĩnh lớn tiếng quát :
- Mày dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt bọn tao hả, thằng kia??!!! -- (?)
Khi tên thủ lĩnh lớn tiếng quát khiến cho mọi người đang luyện tập ở xung quanh liền hướng sự chú ý về chỗ này.
- Có chuyện gì vậy? -- (?)
- Có người thách đấu với cái tên Ouma đó. -- (?)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!