Chương 39: Lại Làm Chủ Trì

Nguyên đán năm nay hẳn là xem như là cái têt đầu tiên sau khi thành lập công ty của Âu Dương Hiên. Năm trước thì qua tết mới thành lập, năm nay cũng coi như là kỷ niệm một năm luôn .

Trong một năm qua, Âu Dương Hiên làm việc dần dần thành thục hơn. Không, phải nói là càng ngày càng thành thục, hơi thở nam nhân thành thục trên người càng ngày càng mê người hơn.

Ngô Thần không phải là không biết bên người anh luôn luôn có một số nữ nhân vây quanh, nhưng theo lời hai người bọn họ đã nói, đều cho đối phương sự tin tưởng tuyệt đối.

Đương nhiên, công việc của bọn họ nên nhân viên mới tuyển vào cũng nhiều, mặc dù bọn họ mới tới , nhưng hầu như ai cũng có ý định lớn mật với Âu Dương Hiên.

Bây giờ là hình như lưu hành tình yêu chị em , nhưng là các cô gái học ngành pháp luật cho nên Ngô Thần tin tưởng hẳn là đều có khí chất rất cao nhã, đối với chuyện bắt cá hai tay hoặc là tình chị em chắc sẽ không có hứng thú, Hoặc là nói, cho dù người nọ có hứng thú, cũng phải xem xét xem Âu Dương Hiên có nguyện ý phối hợp hay không mới được.

Ngô Thần ở bên cạnh Âu Dương Hiên vẫn làm những việc một người bạn gái nên làm, có khi sẽ chuẩn bị bữa tối thật tốt đi đến văn phòng của Âu Dương Hiên tiến hành tập kích bất ngờ. Đáng tiếc cho đến nay Ngô Thần cái gì cũng chưa phát hiện ra.

Ngay cả đến thư ký của Âu Dương Hiên cũng là nam , Ngô Thần cam đoan, chủ ý này không phải là của cô.

Mang theo theo cặp lồng cơm từ nhà đi, hơn nữa là ba cặp lồng giữ ấm to đùng, đây là dành cho Trương Dã và Chung Đề mỗi người một cái.

Hôm nay khi Âu Dương Hiên gọi điện thoại xin phép Ngô Thần, nghe được Âu Dương Hiên nói tối nay muốn ăn cái này cái kia, đọt nhiên đầu kia điện thoại xuất hiện hai giọng nói ồn ào, làm cho thư ký của Âu Dương Hiên ở bên ngoài nghĩ rằng không biết bên trong xảy ra chuyện tranh chấp gì, trực tiếp vọt vào văn phòng.

Chỉ nhìn đến ba lão tổng trẻ tuổi của công ty, tranh cướp một chiếc điện thoại. Anh không biết nên phải làm cái gì nữa, chỉ có thể đứng ở trước cửa trợn mắt.

Vẫn là Âu Dương Hiên phát hiện anh, để cho anh đi ra ngoài.

Hai người kia liên tục nói vào trong điện thoại anh muốn món này, anh thèm món kia, cho đến khi bên kia không thấy động tĩnh gì, Trương Dã mới dừng lại hỏi, Ngừoi đâu? Cúp rồi?

"Hai anh đã nói xong rồi à?"

Ngô Thần ở bên kia ôn nhu nói.

ừ, cũng tạm rồi . Trương Dã nghĩ lại.

"Vậy phiền hai anh gọi đồ ăn ở nhà hàng nhé, em đang ở nhà mà thôi, những món anh muốn ăn ở nhà không có đồ để nấu." Giọng Ngô Thần càng ngày càng nhẹ nhàng, Trương Dã nghe xong thì giật mình .

"Ờ vậy thì cái gì cũng được."

Trương Dã hụt hơi . Anh với Chung Đề một tháng nay toàn lăn lộn ở bên ngoài, rồi cuối năm công việc bận rộn đến ăn còn không có thời gian. Tuy rằng Ngô Thần mỗi lần đem đồ ăn cho Âu Dương Hiên cũng thuận tiện đem cho bọn họ một phần, đáng tiếc, hai người vẫn không có lộc ăn.

Ngô Thần đem đồ ăn tới bọn họ không có ở công ty, khi hai người có thời gian thì Ngô Thần lại không có thời gian.

Hôm nay cuối cùng trời cũng thương bọn họ, sao lại không thể mặt dầy mà đòi hỏi một phen cơ chứ. Dù sao bọn họ đối với Âu Dương Hiên và Ngô Thần một chút cũng không cảm thấy xấu hổ .

"Em muốn làm thế nào thì làm! Anh chờ đó!" Nói xong đem điện thoại cúp luôn, Trương Dã nhìn thoáng qua điện thoại rồi đưa điện thoại trả lại cho Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên nhìn bộ dáng kinh ngạc hai người đã muốn cười rồi, ai bảo mình đnag nói chuyện với tiểu Thần lại dám giật điện thoại cơ.

Làm ình còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã nghe thấy hai người bọn họ thay nhau đòi ăn, cái gì mà lươn xào xả ớt, thị dê kho tàu •••những thứ này muốn ăn là có được ăn ngay à?

Sau đó nhìn thấy hai người kia bị Ngô Thần làm cho đứng hình thì lại hết bực, thật hả giận hai cái người gian trá này, thời gian rảnh rỗi của mình bây giờ cũng bị hai người bọn họ giữ lại công ty làm việc, ăn cơm cũng phải ăn luôn trong văn phòng . hôm nay còn bị ảnh hưởng đến thế giới hai người.

Âu Dương Hiên đương nhiên sẽ không cảm thấy cùng hai bọn họ ăn cơm có cái gì không tốt. Công việc bây giờ khiến cho hai người họ bận đến mức cơm cũng quên ăn, nếu không phải bởi vì thời gian công việc, anh cũng gọi hai người bọn họ tới nhà ăn cơm để tẩm bổ cho hai người bọn họ rồi.

Ngô Thần chuẩn bị lái xe đi qua, nhưng lại nghĩ đến xe của Âu Dương Hiên đã ở công ty, cô nghĩ vẫn tốt hơn là gọi taxi đi cho tiện.

Nói đến chiếc xe này, chuyện này phải nói đến sinh nhật mười sáu tuổi của Ngô Thần . Vào đại học năm nhất Ngô Thần đã nói rằng cô thèm có một chiếc ô tô, Ba Ngô vốn nói rằng sinh nhật năm nay sẽ tặng cho cô một chiếc, ai ngờ lại bị Âu Dương Hiên gọi điện thoại giành trước .

Khi Âu Dương Hiên từ Ngô Thần biết được ba Ngô chuẩn bị mua xe cho cô, anh đã dành thời gian gọi điện nói cho ba Ngô , nói rằng xe của Ngô Thần cứ để cho anh mua .

Ba Ngô tuy rằng có chút không vui, nhưng hai người đã ở chung với nhau được hơn hai năm nay . Trong hai năm cũng không có chuyện gì quá đáng xảy ra, làm cho ông đối với Âu Dương Hiên càng ngày càng vừa lòng, bây giờ cũng được coi như một nửa con rể .

Bây giờ Âu Dương Hiên muốn mua xe cho Ngô Thần là dùng tiền của cậu kiếm được, ông cũng đồng ý. Ông chỉ là nghĩ đến món quà ông muốn tặng cho con gái cưng mà cũng có người cướp lấy, ông nhịn không được mà có chút tức giận .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!