Mọi người ngẩng đầu nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện ở trước bàn này. Bốn nam nhân ngồi ở đây đều hơi bất mãn, một người nam nhân lạ hoắc mặc tây trang không giống ai sao lại đứng trước bàn mình làm gì.
Nam nhân mà được xem mắt đứng dậy lễ phép chào hỏi Âu Dương Hiên ,
"Xin lỗi anh có chuyện gì thế?"
Âu Dương Hiên cũng không thèm nhìn lại anh ta một cái, nhìn Ngô Thần nhẹ giọng nói đến
"Em ăn xong chưa? Chuẩn bị về nhà chưa?"
Ngô Thần cầm theo túi xách, nhẹ giọng tạm biệt Trần Hân, đi đến bên cạnh Âu Dương Hiên tự nhiên vòng tay vào cánh tay của anh, đi theo anh đi vào phòng bao.
Đó là ai thế?
Lí Mai đen mặt hỏi Trần Hân.
Trần Hân nhìn anh ta một cái, sau đó vô cùng không nể mặt mà nở nụ cười,
"Lão tổng của một công ty luật, anh có hứng thú à?"
Sau đó cô thấy Lí Mai liếc mắt nhìn Âu Dương Hiên một cái, không rên thêm một tiếng nào nữa chỉ ngồi im uống rượu. Trần Hân nhìn lại mấy nam nhân trên bàn này, đến ngay cả bạn trai mình bọn họ cũng chả cùng một cấp bậc, cũng không biết vì sao hôm nay mình lại lãng phí mất một ngày tại đây.
Phụ nữ đều là như vậy, một thời điểm nào đó lại càng muốn lựa chọn nhiều hơn, càng lựa chọn càng sinh ra cảm giác bối rối. Trần Hân rõ ràng chính là một trong số đó.
Ngô Thần ngồi ở bên cạnh Âu Dương Hiên mặt mũi âm trầm, vừa vào chào hỏi với người trong phòng bao xong, Âu Dương Hiên kéo Ngô Thần rời đi.
Từ khách sạn đi ra , Âu Dương Hiên vẫn nắm tay kéo Ngô Thần đi phía trước. Nhưng anh vẫn chăm sóc cho Ngô Thần khi thấy cô đi giầy cao gót, tốc độ giảm xuống bình thường, Ngô Thần còn có thể đuổi kịp.
Nhưng là vẻ mặt hiện tại có vẻ Ngô Thần hơi ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu cô thấy Âu Dương Hiên đối với mình như vậy . Từ trước cho tới nay Âu Dương Hiên chưa từng thể hiện sắc mặt như vậy cho cô, chuyện gì xảy ra thế?
Ngô Thần vụng trộm ngồi im ở chỗ ngồi nhìn người đàn ông đang thắt dây an toàn ình , rõ ràng không muốn để ý tới mình nhưng vẫn chăm sóc mình, nếu nguyện ý chăm sóc ình thì vì sao lại không để ý tới mình? Ngô Thần cảm thấy thật khó hiểu, vì sao lại thế a.
"Anh rốt cuộc bị làm sao thế?"
Sau khi về nhà Ngô Thần lên tiếng với Âu Dương Hiên. Có chuyện thì phải nói, cứ im thế này ai mà biết được chứ.
"Không sao hết, em nghỉ sớm đi."
Âu Dương Hiên nói xong thì đi lấy đồ để tắm.
Ngô Thần làm sao có thể dễ dàng để cho anh đi như vậy,
"Có chuyện gì thì anh nói rõ rang đã, nếu anh không muốn thấy em nữa, thì em sẽ đi ngay lập tức." Ngô Thần quật cường nhìn Âu Dương Hiên, cô chính là muốn Âu Dương Hiên cho cô một đáp án, cô biết Âu Dương Hiên sẽ không hoàn toàn giận dỗi cô đâu.
Âu Dương Hiên đứng ở trước mặt Ngô Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Ngô Thần, nhìn đến mức Ngô Thần càng ngày càng chột dạ.
"Em rốt cuộc đã làm cái gì , anh cũng không thèm để ý đến em."
Ngô Thần bĩu môi nhìn Âu Dương Hiên, hình như cô đã quên hiện tại người tức giận phải là Âu Dương Hiên chứ không phải cô.
"Vậy em thử nói xem? Đừng có nói với anh rằng em không biết tên nam nhân ngồi cạnh em, ánh mắt của hắn ta có ý gì?" Âu Dương Hiên ngồi ở trên sô pha nhìn Ngô Thần.
Nghe câu hỏi như thế Ngô Thần một chút ngây ngẩn cả người, anh đang ghen sao? Nhưng mình có làm gì để đến mức anh phải ghen đâu? Cau mày suy nghĩ nửa ngày, cái tên nam nhân kia đến tên là gì cô còn chả nhớ, Âu Dương Hiên chua lè chua lét vì chuyện gì chứ.
Nhưng cô lại nghĩ vậy sao nhiều năm qua như vậy Âu Dương Hiên cũng chưa từng ghen như vậy, không sai. Nghĩ thế, bản thân Ngô Thần cảm thấy có thể làm cho Âu Dương Hiên dấy lên lửa giận, còn trở nên vui vẻ.
Anh đang ghen? tâm trạng của Ngô Thần vô cùng tốt ngồi ở bên người Âu Dương Hiên, Âu Dương Hiên cũng không thèm để ý cô, mặc kệ cô dính lấy mình. Kỳ thật Âu Dương Hiên cũng không phải tức giận cô , chỉ là anh đột nhiên nhớ đến phiền toái mang tên Quách Thịnh, anh lại cảm thấy hoảng hốt.
Tuy rằng anh không lo lắng bản thân mình sẽ bị ai vượt qua, cũng có tin tưởng đối với Ngô Thần, nhưng lại nghĩ đến bên người Ngô Thần lại có khả năng xuất hiện một con ruồi, Âu Dương Hiên lại cảm thấy phiền chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!