Ngô Thần suy nghĩ thật lâu cũng chưa hiểu, làm sao mà có thể để chuyện này xảy ra được!
Nửa giờ trước, Ngô Thần trở lại trước cửa chính đài truyền hình tự hỏi bản thân phải đi hướng nào , còn chưa có quyết định được thì bị người khác kéo tay lại.
Mà người giữ chặt tay của cô kia không phải ai khác chình là băng mặt than Âu Dương Hiên!
"Sao em vẫn còn ở lại đây?"
A? Cái gì cơ? Ngô Thần vẫn chưa hiểu được ý của cậu.
"Cha mẹ em đâu? Sao lại để cho em ở lại đây một mình thế?"
Âu Dương Hiên nghe được giáo sư Lưu nói, buổi sáng hôm nay Ngô Thần ở đài truyền hình có một cuộc thi cho nên cố ý tới đây xem . Trước lúc Ngô Thần lên sân khấu thi đấu cậu đã nhìn thấy cha mẹ của Ngô Thần đứng ở dưới, nhưng cậu cũng không có đi qua chào hỏi.
Kỳ thật cậu cũng không hề có nghĩ muốn cho cô bé biết cậu hôm nay tới xem cô thi đấu! Ừm, cũng không có vì lí do gì hết, chẳng qua là tâm lý của trẻ con dạo này có hơi bất thường mà thôi.
Nhưng mà, từ trong đài truyền hình đi ra Âu Dương Hiên rất nhanh phát hiện được Ngô Thần một mình đứng trước cửa nhìn mê man, điều này làm trong lòng Âu Dương Hiên đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cha mẹ cô bé đâu?
"Bọn họ có việc đi trước rồi, tự mình em sẽ đi về khách sạn. Anh làm sao thế?" Ngô Thần sợ hãi hỏi Âu Dương Hiên.
Chẳng hiểu sao bộ dáng này của cậu làm cô cảm thấy chột dạ.
"Bọn họ sao lại có thể yên tâm để cho em một mình đứng ở đây cơ chứ? Em mới chỉ là một đứa bé hơn 6 tuổi, làm sao mà có thể yên tâm được!" Âu Dương Hiên càng nghĩ càng tức giận hơn. Cha mẹ cô ấy sao lại có thể làm như vậy cơ chứ!
"Ơ như vậy thì có làm sao chứ? Em có thể tự mình đi về thì làm sao phải làm phiền công việc của cha mẹ , thôi kệ đi, nhưng chuyện này có quan hệ gì đến anh?"
Lời nói của Âu Dương Hiên làm cho Ngô Thần cũng có chút bực minh, anh ta dựa vào cái gì mà dám nói như vậy, tuy rằng Ngô Thần đối với bộ dáng bây giờ của Âu Dương Hiên có chút sợ hãi.
"Có quan hệ gì đến anh sao? Cho dù không có quan hệ gì đi nữa, cha mẹ em cũng không thể bỏ mặc một đứa trẻ như em ở đây như vậy được chứ! Còn cho em tự mình đi về? Em có thể về được không?" Âu Dương Hiên bị một câu hỏi của Ngô Thần làm cho càng bực mình hơn nữa , còn hỏi liên quan gì đến cậu sao?
Không liên quan đến chuyện của cậu thì không thể quan tâm đến cô bé sao? Nhưng mà Âu Dương Hiên càng tức giận thì ngoài mặt càng lạnh lùng, nhưng bởi vì người đứng trước mặt cậu là Ngô Thần nên cậu lại càng không có cách nào khác để phát hỏa!
"Có cái gì mà không được! Anh đừng có kinh thường em! Em sẽ tự mình đi về cho anh xem!" Ngô Thần vênh mặt hất hàm, hùng dũng oai vệ chọn một hướng để bước đi . Lại dám kinh thường cô đây sao? Hừ! Cứ chờ xem đi!
Nhưng mà, đây là thế nào?
Ngô Thần muốn đi đến khu phố trung tâm, nhưng mà đi một vòng thế nào lại quay lại trước cửa đài truyền hình.
"Thôi được rồi, em nói đi, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!" Âu Dương Hiên bất đắc dĩ nhìn cô bé con này, sủng nịnh hỏi cô.
Ngô Thần ủy khuất nhìn cậu
"Chính là bởi vì anh đi theo em, bằng không em khẳng định đã có thể về được rồi! Em muốn vào nội thành chơi~!"
Đi thôi, bên này.
Nói xong rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngô Thần dắt cô đi theo một hướng khác.
Hai người càng chạy càng xa, ánh mặt trời đem bóng của hai người kéo càng ngày càng dài.
Khi hai người đi đến nội thành cũng đã giữa trưa , Âu Dương Hiên quyết định mang Ngô Thần đi ăn cơm trưa đã rồi mới dắt cô đi chơi.
"Trưa rồi em muốn ăn cái gì không?"
Âu Dương Hiên hỏi Ngô Thần.
"Em không biết, có cái gì ăn ngon không?"
"Ăn mỳ nhé? Phía trước có tiệm mì sườn nổi tiếng, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!