Ta nắm lấy tay Ninh vương, cùng nhau bước ra ngoài.
Bước đi rất chậm, tâm trạng Ninh vương dường như rất tốt.
Lúc về, không biết vì sao kiệu đơn lại biến thành xe ngựa, Ninh vương giải thích với ta:
"Kiệu phu có việc nhà, ta cho bọn họ về rồi."
Ninh vương phủ không có người khiêng kiệu, nhưng Khương phủ thì có, ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, ta mỉm cười xác nhận.
Ghế kê chân đâu?
Ninh vương đứng bên xe ngựa, xa phu và Lập Nhân đi theo xe cứ như khúc gỗ, không ai nhúc nhích.
Ta đành phải bước lên, dìu Ninh vương lên xe.
Tâm trạng Ninh vương rất tốt, trên đường còn mua điểm tâm. Thấy hắn vui vẻ, ta bèn thăm dò hỏi:
"Vương gia, chàng đã từng bị lừa chưa? Nếu có người lừa chàng, chàng sẽ làm thế nào?"
"Còn phải xem người đó là ai, việc đó là việc gì."
Hắn nói.
"Nếu là người không quen biết, lại lừa chuyện hệ trọng thì sao?"
Ninh vương thản nhiên nói:
"Vậy nhất định phải bắt kẻ đó trả giá."
Ồ. Ta sợ hãi đến mức bóp nát cả bánh điểm tâm.
Ta nhớ đến lời mẫu thân dặn trước lúc đi:
"Trước khi Vương gia phát hiện, con hãy sinh con đi. Đến lúc đó, vì thể diện của hài tử, nó sẽ giữ bí mật này."
Xem ra, chỉ có thể làm theo lời mẫu thân nói mà thôi.
Vì tính mạng của cả nhà, chuyện sinh con, phải càng sớm càng tốt.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Ninh vương đột nhiên hỏi ta.
"Bánh điểm tâm rất ngon." Mặt ta hơi nóng, sợ hắn phát hiện ra suy nghĩ của mình nên vội vàng đổi chủ đề:
"Hôm nay Thất điện hạ có đến nữa không?"
Ninh vương nhíu mày:
"Phu nhân thích Thất đệ sao?"
"Thằng bé tinh nghịch, rất đáng yêu."
Ồ. Chắc là sẽ đến. Hắn nói.
Buổi chiều, Thất Hoàng tử đến đúng vào giờ cơm, cứ bám lấy ta trò chuyện, chơi cờ, tối đến còn đòi ra sân tản bộ.
"Vương gia đi lại bất tiện, thôi đừng tản bộ nữa."
Ta không muốn quá mệt, vẫn phải giữ sức cho buổi tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!