Ta ngồi trước mặt Ninh vương, cẩn thận đưa cho hắn một ly trà lạnh.
Hắn không uống, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Thu Vũ Miên Miên
"Những gì nên nói thiếp đều đã nói rồi." Ta nhỏ giọng:
"Muốn g.i.ế. c muốn chém, xin cứ tùy ý chàng xử lý."
Tuy nói vậy, nhưng ta vẫn ngồi sát bên hắn, dè dặt kéo nhẹ tay áo hắn.
Hắn đặt mạnh chén trà xuống:
"Vừa rồi có ném trúng Mẫn Thời Dĩ không?"
Hả? Ta gật đầu:
"Trúng, trúng một lần."
Hắn quan tâm đến điểm kỳ lạ thật đấy.
"Nhắm mục tiêu kém quá, lần sau ta dẫn nàng đi luyện tập."
Vâng, vâng. Ta gật đầu, suy đoán tâm tư của hắn.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị:
"Không gả cho hắn, nàng rất buồn sao?"
Ta lắc đầu:
"Không, thiếp thấy may mắn, may mắn vì đã gả cho Vương gia, chứ không phải hắn ta."
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: Thật sao?
"Thật mà, tuyệt đối là thật!" Ta cảm thấy hắn không có ý định trách phạt, bèn thuận thế nắm lấy tay hắn:
"Thiếp thích Vương gia."
Khóe miệng hắn giật giật, rồi lại kìm nén, thu hồi ý cười:
"Ta không nhận ra nàng thích ta. Ta hỏi nàng bao nhiêu lần nàng có tâm sự gì, nàng đều không nói."
"Thiếp không dám nói."
"Chẳng phải nàng nói không sợ ta sao?" Hắn hỏi.
"Cũng không phải là sợ, mà là chột dạ." Ta nhìn hắn:
"Xin lỗi, chàng có thể tha thứ cho chúng ta không?"
Hắn gạt tay ta ra, nhưng lực đạo không mạnh.
"Ta nghe nói trước khi thành thân, nàng thích Mẫn Thời Dĩ."
Ta chột dạ, nhỏ giọng đáp:
"Cũng, cũng không phải thích hắn ta, chỉ là sau khi đính hôn, có chút ảo tưởng về tương lai thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!