Chương 50: (Vô Đề)

Editor: Linh Đang

Vãn Hảo không nghĩ tới vị Lục tổng kia lại biết mình, cô còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, đối phương đã hô tên của cô trước: "Khương Vãn Hảo?"

"... Vâng." Cô cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại, có lẽ là lúc trước chú Lâm đưa tư liệu cho đối phương trong đó có ảnh chụp của cô?

Nhìn qua Lục tổng trước mắt vô cùng trẻ tuổi, lúc cười rộ lên con ngươi đen vô cùng thâm thúy, bộ dáng muốn cười mà không cười kia cho người ta cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng Vãn Hảo lại không nhớ được rốt cuộc đã gặp đối phương ở đâu.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện từ sau khi Lục tổng hô lên tên của mình, nụ cười của Lộ Lâm đứng cạnh có chút cứng ngắc, không khỏi cảm thấy, dường như một giây sau sắc mặt cô ta sẽ đen lại.

Trong nháy mắt tâm tình Vãn Hảo tốt lên không ít, dù cho trong lòng lo lắng bất an, nhưng vẫn trấn định mở miệng nói: "Lục tổng, tôi có thể nói chuyện với anh một lúc không? Sẽ không làm anh chậm trễ đâu, năm phút đồng hồ là đủ rồi."

Lục tổng nghe xong trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên, ngón tay thon dài để ở mi tâm, sau đó mở miệng nói: "Không bằng cùng nhau ăn cơm?"

Quả thực yêu cầu này làm Vãn Hảo kinh ngạc, tuy rằng hiện tại việc làm ăn của cô đang rộng mở, hầu hết các món ăn đều dựa vào tên tuổi của Lâm Khê quán, nhưng vẫn cách tiêu chuẩn mà đối phương yêu cầu một khoảng lớn...

Vãn Hảo nhìn ra có hi vọng, lập tức cuời đáp ứng: "Đương nhiên là được, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện."

Từ đầu đến cuối Lộ Lâm không nói lời nào, cuối cùng lúc này cũng có chút giận không nén lại được: "Thiệu Hành, anh có ý gì?"

"À, đông người nhiều náo nhiệt, người như tôi... Sợ nhất là vắng lạnh." 

Không biết có phải là ảo giác của Vãn Hảo hay không, luôn cảm thấy biểu cảm khi Lục tổng nói lời này có chút đáng ngờ, ánh mắt cũng quái dị làm cho người ta rất không thoải mái.

Sắc mặt Lộ Lâm vô cùng khó coi, nhưng rõ ràng đang nhẫn nại gì đó, vị Lục tổng kia nhếch môi, quay người hỏi cô ta: "Hoặc là, nếu cô cảm thấy không tiện, hôm sau chúng ta hẹn nhau?"

"Không có gì mà không tiện cả." Lộ Lâm nói xa xăm, lại liếc mắt nhìn Vãn Hảo, "Dù sao mọi người đều quen nhau, cạnh tranh công bằng."D~~Đ~~L~~Q~~Đ

Vãn Hảo nhìn cô ta mang trên mặt vài phần khí thế cả vú lấp miệng em, nhếch môi khẽ cười nói: "Đúng thế, tuy rằng nhìn qua thì Lộ tiểu thư có ưu thế hơn chúng tôi, nhưng nếu Lục tổng nghe xong kế hoạch của tôi, cũng có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú cũng nên. Lộ tiểu thư cũng nói muốn cạnh tranh công bằng, cám ơn cô đã hào phóng như vậy."

Lộ Lâm giật giật miệng, cười rất miễn cưỡng: "Vãn Hảo cô khách khí rồi, một câu lại một câu Lộ tiểu thư, gọi như thế rất kỳ quái."

"Công và tư rõ ràng, thời điểm này vẫn nên gọi Lộ tiểu thư mới tốt."

Lục tổng ở một bên nhìn thấy hứng thú, ý cười trên khóe môi càng thêm sâu: "Đi thôi, ngồi xuống trước rồi trò chuyện."

Đến khách sạn mà Lục tổng đã đặt chỗ trước, Vãn Hảo mới biết được vì sao trên cả đoạn đường này ánh mắt anh ta lại không có ý tốt, trong phòng đặt trước đã có người ngồi, lại là Đường Khải Sâm.

***

"À, đúng rồi, tôi có một người bạn ở đây, các cô không ngại chứ?" Lục Thiệu Hành thản nhiên nói xong, kéo ghế bên cạnh Đường Khải Sâm ngồi xuống, nhưng trên mặt rõ ràng tràn ngập hứng thú xem kịch vui.

Đường Khải Sâm ôm cánh tay, như là có vài phần mất hứng, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn Vãn Hảo, nhíu mi lại không chút dấu vết.

Vãn Hảo cũng không biết tình huống lúc này là như thế nào, là ba người hẹn xong rồi ôn chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác bị cô làm rối loạn? Hoặc là cái khác...

Cô cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Đường Khải Sâm xuất hiện tại đây, cũng không muốn anh sắm vai gì trong chuyện cạnh tranh của cô và Lộ Lâm, lúc trước không thể dựa vào người đàn ông này, hiện tại sẽ càng không chờ mong.

Cho nên cô cố gắng ổn định lòng mình, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục tổng.

Đường Khải Sâm thấy cô ngồi bên người Lục Thiệu Hành, sắc mặt hơi trầm xuống, anh không kịp nói cái gì, Lộ Lâm đã tự giác ngồi bên người anh: "Tới sớm thế?"

Chân mày Đường Khải Sâm càng thêm nhíu chặt, như là muốn nói cái gì, cuối cùng lại quay đầu nhìn Khương Vãn Hảo: "Sao em lại đến?"

"Nói chuyện làm ăn." Vãn Hảo trả lời vô cùng bình tĩnh, sau đó thì không buồn nhìn anh nữa. Thì ra thật sự ba người này có hẹn, nhưng dù cho mình là khách không mời mà đến, cô cũng muốn nắm chắc cơ hội này.

Lục Thiệu Hành tự mình rót cho cô một cốc trà, một tay chống cằm dưới, chợt mỉm cười hỏi cô: "Đối với tên của tôi, Khương tiểu thư không thấy có một chút đặc biệt nào sao?"

Vãn Hảo sửng sốt, nói tới cái tên này, quả thật cô cảm thấy quen tai, trước đó khi nhìn thấy cô đã mơ hồ cảm thấy như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!