Editor: Linh Đang
Đường Khải Sâm cảm thấy lồng ngực muốn nổ tung, đã vậy lại còn không có bất kì biện pháp nào với người phụ nữ trước mắt, chỉ có thể đè nặng lửa giận hỏi: "Em đang trả thù anh, Khương Vãn Hảo? Em biết làm cách nào để khiến anh đau, nhất định muốn làm như thế —— "
Vãn Hảo thống khổ ẩn chứa nơi đáy mắt anh, đáy lòng cũng như có gì đó nhói lên, nhưng nhanh chóng bị cô cố ý không để mắt đến.
Cô không dám, cũng không dám đi yêu người này, quả thật tình yêu quá gian nan, không phải cứ trả giá bằng chân tình thì sẽ được hồi báo, cũng không phải anh nói yêu, sẽ thật sự yêu.
Một bài toán khó như thế, cô làm thế nào mới được đây? Cô ngốc như vậy, không phân biệt được lúc nào anh thật lòng, lúc nào là giả, tình yêu phức tạp như vậy, quả thực không thích hợp với cô.
Vãn Hảo nhìn Đường Khải Sâm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không phải, trước khi anh đến, Chu Tử Nghiêu nói cho tôi biết rất nhiều việc, tôi đã sớm không còn oán giận anh nữa."
Đường Khải Sâm ngạc nhiên nhìn cô, vì sao cô nói những lời này, ngược lại trong lòng anh không có một chút cao hứng nà[email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Quả nhiên cô nhanh chóng nói thêm: "Trước đây tôi đã nói qua, hôm nay chúng ta đi đến bước này, không phải là bởi vì hiểu lầm tạo thành. Mà là bởi vì thật sự chúng ta không thích hợp, tại sao anh nhất định phải cố chấp như thế? Một lần lại tới một lần, cũng chỉ là giẫm lên vết xe đổ, lãng phí thời gian của mọi người mà thôi."
Đường Khải Sâm nắm chặt nắm tay, từ đầu đến cuối mặt vẫn trầm xuống, chờ cô an tĩnh lại, lúc này mới bước về phía trước một bước lớn. Anh cách cô rất gần, gần như có thể nghe được hô hấp của nhau, theo bản năng Vãn Hảo muốn đi lui về phía sau, lại bị anh dùng lực ôm cô vào trong ngực.
Anh hơi cúi người nhẹ giọng nỉ non bên tai cô, lại mang theo hương vị cắn răng nghiến lợi: "Khương Vãn Hảo, rõ ràng là em sợ, em không tin anh đúng không? Bởi vì lúc trước anh đã làm em tổn thương, lừa em, bây giờ em thấy anh là chỉ muốn trốn! Em là quỷ nhát gan!!"
Vãn Hảo không nói một lời, chỉ dùng lực muốn tránh thoát ràng buộc của anh.
Đường Khải Sâm cúi đầu chống lại ánh mắt kinh hoảng của cô, vô cùng kiên định tiếp tục nói: "Đi, em không tin, anh chứng minh cho em xem. Một năm không được thì 10 năm, 10 năm không được thì một đời, anh có thời gian để dây dưa với em!"
Vãn Hảo nhìn bộ dáng nổi nóng của anh, cuối cùng không thể nhịn được nữa dùng sức đẩy anh ra: "Đường Khải Sâm, làm gì phải giả bộ anh yêu tôi nhiều? Anh có dám nói hiện tại muốn cùng tôi hàn gắn không phải là bởi vì cảm thấy Lộ Lâm không thích hợp với mình, anh đang lui để tiến sao? Dựa vào cái gì mà Khương Vãn Hảo tôi phải chờ anh bốn năm để anh phát hiện cô ta không thích hợp mới quay lại tìm tôi!
Anh cho rằng anh là ai!"
Chưa bao giờ thấy Khương Vãn Hảo nổi giận kinh khủng như thế, nhất thời Đường Khải Sâm đều ngây ngẩn cả người.
Cô thấy anh thất thần, trong lòng càng thêm bức bối không chịu nổi, dứt khoát nhấc chân chạy nhanh vào trong nhà, đoạn đường này trong đầu đều vô cùng loạn, chỉ còn một ý niệm —— không nên để anh làm đầu óc nhiễu loạn nữa, hiện tại cô rất tốt, để Đường Khải Sâm cùng Lộ Lâm đều gặp quỷ đi!
Cô hoảng hốt mở khóa để đi vào nhà, ai biết người nọ cũng đuổi theo rất nhanh, vươn tay chặn giữa khe cửa. Vãn Hảo giằng co với anh chưa xong, hơi thở không ổn định cảnh cáo nói: "Buông tay."
"Em mở cửa trước."
Không ai nhường nửa bước, Vãn Hảo cắn chặt răng, hai tay hung hăng dùng sức tưởng đóng cửa lại. Nhưng cũng giống như lần trước, anh cứ đứng gắng gượng như vậy.
Mắt thấy ngón tay thon dài trắng noãn của anh bị cửa kẹp trở nên sưng đỏ tụ máu, nhưng biểu cảm trên mặt anh cũng không có một chút đau đớn, anh nhíu mày, vẫn kiên định nhìn cô.
***
Chung quy Vãn Hảo vẫn mềm lòng, nhìn màu sắc ở ngón tay anh đang dần trở nên ghê người, nên chậm rãi lui ra. Cô nhìn anh trầm mặc, ngực kích động tâm tình khó tả: "Anh điên rồi sao? Điều nên nói đều đã nói xong, còn muốn thế nào?"
Cái gọi là tay đứt ruột xót, rõ ràng cảm giác đau đớn mãnh liệt hơn rất nhiều so với thứ anh biểu hiện ra bên ngoài, Vãn Hảo nhìn anh nhẹ nhàng giật giật ngón tay, kết quả mặt mày chợt lóe lên đau đớn. Nhưng trước mặt cô anh vẫn kiên cường chống đỡ, vào nhà mới nói: "Thuốc kia không tốt cho cơ thể, tối qua anh rất cẩn thận, em không cần phải uống."
Vãn Hảo trố mắt một giây, cô không nghĩ tới Đường Khải Sâm đuổi theo là vì việc này, lập tức nghĩ tới anh đang cẩn thận đề phòng chuyện gì đó xảy ra, hai má lại nghẹn đến mức đỏ bừng.
"Tôi đã biết." Mãi sau đó cô mới lên tiếng, đứng tại chỗ không có phản ứng gì, trên mặt còn kém khắc lên hai chữ "tiễn khách".
Nhưng Đường Khải Sâm cũng đứng ở đó không đi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm cô: "Bà nội đưa canh cho em, em uống nó xong, anh trở về báo lại."
Vãn Hảo cũng không ngốc, biết đây là anh đang kiếm cớ lưu lại, vừa nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua đến bà nội cũng biết, trong lòng vừa bất đắc dĩ lại không lời gì để nói, càng thêm không muốn đối mặt với anh: "Thật sự không cần..."
"Đó là tâm ý của bà nội." Anh kiên trì, không có chút ý định nhường bước.
Vãn Hảo cắn cắn môi, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Được."
Kết quả là cô cũng chỉ đổ canh gà anh mang tới vào một chiếc nồi rồi đặt lên bếp đun sôi, sau đó không cho anh cơ hội ngồi thêm một giây nào nữa: "Được rồi, thay tôi cảm ơn bà nội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!