Chương 40: (Vô Đề)

Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Vãn Hảo cho rằng, Đường Khải Sâm là bởi vì lần bà nội ngã bệnh này, nên đã sinh ra những cảm xúc không nói rõ được với cô, nhưng những cảm xúc ấy khác xa so với tình yêu, vì thế cô nhanh chóng quên mất chuyện này. Đi thăm bà nội cũng cố gắng chọn lúc đông người. 

Thế nên Đường Khải Sâm không tìm được cơ hội để hai người ở riêng với nhau, điện thoại của anh cơ bản là khương Vãn Hảo không nhận, tin nhắn thì càng không cần nhắc đến, đương nhiên như đá chìm đáy biển.

Anh một bên cần chăm sóc bà nội, bên kia lại hao hết tâm tư tìm cách theo đuổi vợ trước, đáng tiếc là thực sự không có kinh nghiệm, cho nên chỉ có thể tìm Eric xin giúp đỡ.

Erisc thân là hoa hoa công tử, đương nhiên có rất nhiều chiêu: "Sao cậu không nghĩ đến cứ trực tiếp lôi lên giường luôn, trước tiên đã có cùng tần số giao – động rồi."  (cái này là "giao" chứ không phải "dao" của vật lí nhé, nguyên văn là "tình điệu )

Đường Khải Sâm nghĩ ai nói anh không nghĩ đến lên giường chứ, đều muốn đến sắp điên rồi, nhưng nếu lúc này cứng rắn ép buộc không phải là tìm chết sao? Cho nên vẫn khiêm tốn học hỏi nói: "Ví dụ như?"

"Giả dụ như tặng hoa, nhưng mà cái này quá tầm thường, cô ấy thích cái gì nhất?"

Đường Khải Sâm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng cho ra kết luận: "Tiền."

Hiện tại không phải Khương Vãn Hảo thích nhất là tiền sao, nhưng mà cái náy căn bản là không đưa được, đến cả phòng ở còn bị trả về nữa là. Eric thông cảm nhìn anh một cái: "Vậy hay là trước tiên cứ đưa hoa đi, cô ấy thích hoa gì?"

"..." Sắc mặt Đường Khải Sâm rất xấu.

Eric thấy anh im lặng, khinh bỉ hừ một tiếng: "Vợ trước thích hoa gì cũng không biết? các người đã sống với nhau ba năm rồi!"

Đường Khải Sâm đối với điều này cũng cảm thấy rất xấu hổ, anh đúng là không dành chút lòng nào đi tìm hiểu Khương Vãn Hảo thích gì cần gì, beey giờ ngay cả việc muốn đưa nguwoif trở về bên mình lần nữa cũng không có chỗ xuống tay.

Eric thở dài, cuối cùng giúp anh chọn hoa hồng. Kết quả sáng sớm ngày hôm sau Đường Khải Sâm liền nhìn thấy bó hoa tuyệt đẹp của mình gửi tặng được đặt ngay ngắn trên đầu giường bà nội, động thời di động cũng báo tin nhắn: "Tôi dị ứng với phấn hoa."

Chuyện này anh hoàn toàn không biết, chăm chú nghĩ lại, trong hôn lễ xủa bọn họ hình như dùng hoa giả. Lần này đúng là chữa lợn lành thành lợn què, ấn tượng về anh trong lòng Khương Vãn Hảo chỉ sợ càng tồi tệ hơn.

Ngược lại Eric không hề nao núng, kế đầu không thành thì nảy ra kế thứ hai: "Vậy thì hành động từ chỗ người bên cạnh cô ấy, không phải là cô ấy không muốn gặp cậu sao? Dù sao cũng phải tìm lí do bắt buộc cô ấy phải gặp."

Lần này Đường Khải Sâm không thể không bội phục cơ trí của Eric, anh nghĩ một chút, lại thật sự nghĩ ra một cơ hội tốt để gặp mặt Khương Vãn Hảo!

Sắp đến sinh nhật Bắc Bắc, ngày này anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng, hai ngày này bởi vì bà ngoại nằm viện mà suýt chút nữa anh quên béng mất. Anh lén đi nhà trẻ tìm Bắc Bắc, nhóc con nghe nói anh muốn chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cho bé, vừa vui vẻ lại vừa băn khoăn: "Vì sao chú muốn làm sinh nhật cho cháu, hai chúng ta cũng không quên thuộc như vây."

Đường Khải Sâm bị nghẹn một chút, nghĩ rằng mình thật là khổ mà vẫn phải câm, bất kể là với Khương Vãn Hảo hay là con trai, đều phải tìm vô số cớ để thuyết phục họ. May mắn đối mặt với một đứa bé, anh cũng chưa đến nỗi không có cách nào, nghiêm trang nói: "Bởi vì mấy ngày nay Bắc Bắc giúp chú dỗ cụ vui vẻ, sức khỏe đã khá nhiều, cho nên chú muốn cảm ơn cháu."

Bắc Bắc nghe xong mới yên lòng, vỗ tay nhỏ nói với anh: "Cháu muốn làm một đêm vũ hội hóa trang cực kì cực kì hoành tráng, mời tất cả bạn trong lớp đến tham gia."

Đường Khải Sâm gật gật đầu: "Được chứ."

"Nhưng mà sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa dì Hào phải thu dọn rất vất vả."

Hôm trước Thạch Hiểu Tĩnh gọi điện cho bé, Bắc Bắc nhẹ nhàng nói chuyện này cho mẹ, nhưng mà ngay lập tức mẹ đã phản đối đề nghị này của bé, còn dạy dỗ bé không được khiện cho dì Hảo quá cực khổ. Thế nên Bắc Bắc rất buồn rầu, bé muốn được cùng các bạn chúc mừng sinh nhật, nhưng lại không nỡ làm dì Hảo của bé mệt…

Đường Khải Sâm liếc thấy vẻ mặt khó xử của đứa bé, liền ôm thân hình bé nhỏ của nó vào ngực, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì, đã có chú ở đây."

Có lẽ là do từ nhỏ đã không có cha, thời thơ ấu của Đường Khải Sâm cũng không quá vui vẻ, cho nên lúc đầu biết Bắc Bắc là con của mình, anh chỉ theo bản năng là muốn đổi xử tốt với bé thôi, cũng không có quá nhiều tình cảm dạt dào hạnh phúc. Bởi vì đối với anh mà nói thân phận "cha" này quá xa lạ.

Nhưng lúc này nhìn đứa nhỏ rối rắm vì một cái mong ước nho nhỏ như thế, lại nhớ tới dáng vẻ quan tâm chăm sóc bà nội của bé, cảm thán đứa nhỏ rất hiểu chuyện, lại có một cảm giác tự hào không nói rõ.

Đứa trẻ biết nghe lời ngoan ngoãn như thế, chính là con trai của anh, là con trai của Đường Khải Sâm anh!

Cảm giác này thực sự quá kỳ diệu, làm cho anh không nhịn được ôm thân thể mềm mại của đứa nhỏ chặt hơn một chút.

Bắc Bắc khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, Đường Khải Sâm cũng hơi hơi cúi đầu cùng bé hai người nhìn nhau, vốn tưởng nó sẽ lại nói mấy lời không hay ho gì đó, ai biết nhóc con lại cười, hai bên má còn lộ ra lúm động tiền nhàn nhạt: "Cảm ơn chú, nếu cha của cháu có thể khỏe lại nhanh một chút, không như chú với cháu thì tốt biết bao." 

Nháy mắt Đường Khải Sâm rơi vào một trận giày vò của hai tầng lửa và băng, anh nhìn vào đôi mắt sáng trong của đứa nhỏ, lại một lần nữa sinh ra cảm xúc hổ thẹn xấu hổ. Con trai và Khương Vãn Hảo càng tốt đẹp, anh lại càng cảm thấy bản thân xấu hổ vô cùng.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!