Editor: Linh Đang
Hết lần này đến lần khác lại trùng hợp như vậy, quản gia trong nhà cũng vừa mới đưa đồ ăn tới, sau khi toàn thân thả lỏng thì kết quả chính là, lúc này Vãn Hảo chỉ mới ngửi được mùi thức ăn mà bụng đã kêu vang. Lúc trước khi cô sinh Bắc Bắc thì bị bệnh, một khi đói quá mức sẽ dễ dàng bị tụt huyết áp, lúc này hai chân đều như nhũn ra.
Đường Khải Sâm nhận lấy đồ mà quản gia đưa tới, con ngươi đen hơi hơi ngưng mắt nhìn cô, nói: "Ăn gì đó trước, cái khác, đợi lát lại nói."
Cũng không biết người nọ có cố ý hay không, Vãn Hảo liếc mắt liền thấy màu sắc trong hộp đồ ăn, lại còn có chân heo đường phèn mà cô thích nhất, lúc này đến bụng cũng không tự chủ được phát ra tiếng kêu "ục ục".
Đáy mắt Đường Khải Sâm có ý cười chợt lóe lên, giơ chiếc hộp nặng trịch về phía cô: "Phần của hai người, anh cũng không ăn hết, đừng lãng phí."
Anh nói xong thì bước trước vào phòng bệnh, chỉ còn mình cô đứng sững sờ tại chỗ, phần của hai người, cho nên vừa rồi anh cố ý gọi điện thoại bảo quản gia đưa đến? Vãn Hảo có hơi chút do dự, cuối cùng vẫn theo vào.
Trong phòng bệnh rất im lặng, bà nội còn chưa tỉnh, chỉ còn tiếng máy điện tâm đồ kêu " tích tích" ổn định mà an bình. Đường Khải Sâm bày tất cả đồ ăn lên bàn trà, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo vàng nhạt mỏng, cổ tay áo hơi cuộn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, thoạt nhìn thuần thục lại vô hại, nghe được tiếng bước chân cũng chỉ hơi nâng cằm: "Rửa tay."
Những hình ảnh này, thật ra trùng lặp với những gì đã từng xảy ra trong cuộc sống của bọn họ, chẳng qua khi đó người ngồi ở vị trí của Đường Khải Sâm lại chính là cô... Vãn Hảo vào phòng vệ sinh rửa tay, nhìn gương hít sâu, rũ bỏ những hình ảnh xưa cũ ra khỏi đầu.
Đường Khải Sâm đưa đôi đũa cho cô, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua: "Đồ ăn là mẹ Lưu làm, hẳn là em rất thích."
Vãn Hảo còn nhớ rõ người đó, thực sự nấu cơm vô cùng ngon, chỉ là tính tình không được tốt, vì thế buột miệng nói một câu: "Con trai bà ấy kết hôn chưa?"
Đường Khải Sâm nghe thấy cô hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Vãn Hảo ý thức được bình thường người này cũng hiếm khi câu thông cho người khác, huống chi là việc vụn vặt như vậy, vì thế lắc lắc đầu: "Coi như tôi không hỏi."[email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Đường Khải Sâm khó có lúc kiên nhẫn, đối với việc như này cũng không nhịn được tò mò: "Tại sao lại nhớ rõ chuyện này?"
"Con trai của mẹ Lưu rất hiếu thuận, mỗi lần tìm bạn gái đều xem có thể hòa hợp với mẹ Lưu hay không, cho nên mỗi lần đều đổ vỡ." Vãn Hảo nhớ tới biểu cảm của mẹ Lưu khi nói với cô chuyện này, vẫn rất cảm thán, lập tức lại cảm thấy là lạ, tại sao bản thân mình lại không cẩn thận nhắc tới với Đường Khải Sâm?
Còn là chuyện bát quái như vậy.
Kết quả là việc nhỏ nhàm chán như vậy, hai người lại tốn thời gian một bữa cơm, may mắn không có tình huống tẻ ngắt phát sinh, cho nên không khí cũng không tệ lắm. Nhưng Vãn Hảo nhìn thời gian, thế nhưng đã là hơn hai giờ đêm, lúc này trở về không quá an toàn, Bắc Bắc có tiểu Tào chăm sóc cô không cần lo lắng, nhưng cùng Đường Khải Sâm ở cùng một chỗ —— d:D5 đ: lol: l: love2: q: hixhix:
đ
Cô quay đầu vừa lúc nhìn thấy đối phương như đang đăm chiêu nhìn mình cằm chằm, có lẽ cũng đang tự hỏi cùng một vấn đề. Vãn Hảo nghĩ nghĩ, vì thế chủ động nói: "Trọng Kiêu nói mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi, anh đi ngủ đi, tôi ở cùng bà nội."
Dù sao cũng còn vài tiếng nữa, hừng đông cô kịp lúc mang bữa sáng trở về cho Bắc Bắc cùng tiểu Tào.
Nhưng Đường Khải Sâm nghe xong lời này lại không đi, ngược lại chuyển ghế ngồi bên cạnh cô: "Cùng nhau."
Anh trò chuyện đề tài không có dinh dưỡng với cô, cũng chỉ vì kéo dài thời gian giữ người ở lại, sao có thể lãng phí thời gian quý giá như vậy vào giấc ngủ được!
Nhưng anh ở lại, Vãn Hảo lại cảm thấy muốn bốc hơi đi, người này, chẳng lẽ không nhìn ra cô nói như vậy không phải quan tâm anh, mà là không muốn trôi qua một đêm với anh sao? Nhưng da mặt cô mỏng, lời nói trực tiếp như vậy vẫn không nói nên lời, thấy anh kiên trì liền lập tức đứng lên: "Vậy tôi đi ngủ —— "
Tay của anh giành trước một bước nắm lấy cổ tay cô, lúc này mới hơi ngước mắt nhìn về phía cô: "Có thể nói chuyện với anh không?"
Ánh mắt cô độc như thế, thật đúng là không nên thuộc về người đàn ông này. Vãn Hảo còn nghi ngờ chính mình nhìn lầm rồi, ngay sau đó lại nghe anh nói: "Tùy tiện nói chuyện gì cũng tốt, chỉ nói là nói mà thôi, anh cam đoan không làm cái gì hết."
***
Nhớ tới bộ dáng ở ngoài phòng mổ hôm nay của anh, Vãn Hảo vẫn ngồi xuống, nhưng cô thật sự cảm thấy mình cùng Đường Khải Sâm không có gì đáng để nói. Quan hệ giữa bọn họ quá phức tạp, hình như cái gì cũng không thích hợp.
Đường Khải Sâm cũng đang trầm mặc, có lẽ đang nỗ lực tìm đề tài.
Cuối cùng Vãn Hảo hỏi tới mẹ Đường Khải Sâm: "Hiện tại thân thể của bác có khá hơn chút nào không?" [email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Thật ra Đường phu nhân đối xử với cô cũng không tệ lắm, tuy nói không có thân cận như vậy, nhưng cũng không làm khó dễ cô. Chỉ là bốn năm trước nhà họ Đường gặp biến cố lớn, em gái Đường Khải Sâm là Đường Mạc Ninh cũng qua đời ngoài ý muốn, dưới những đả kích liên tục, tinh thần của Đường phu nhân liền bắt đầu không bình thường, luôn ở nước ngoài an dưỡng.
Đường Khải Sâm nói tới mẹ, mỏi mệt trên mặt rõ ràng hơn: "Có khi có thể nhận thức, có khi ngay cả anh cũng không nhận ra."
Thoạt nhìn vẫn là bộ dạng của bốn năm trước, trong lòng Vãn Hảo có chút thổn thức, lại nghe Đường Khải Sâm trầm thấp cười một tiếng: "Cho nên thật sự anh rất chán ghét bệnh viện. Lúc trước khi cha anh mắc tâm bệnh rồi mất, là anh cùng mẹ ở lại bệnh viện một đêm. Sau đó là Mạc Ninh không còn, một mình anh trông coi em ấy, bây giờ là bà nội—— "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!