Editor: Linh Đang
Sắc mặt Chu Tử Nghiêu không tốt lắm, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt, đáy mắt cũng hiện lên tơ máu. Anh đứng ở nơi đó trầm mặc chăm chú nhìn cô, rõ ràng vẫn là đôi mắt của người kia, nhưng lại tràn đầy cảm giác bức bách khó có thể hình dung.
Vãn Hảo nắm thật chặt ngón tay, chủ động đi tới chỗ anh.
"Sao tự nhiên lại quay về?"
"Tối qua anh đứng dưới nhà em chờ một đêm."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, không khí như bị đông lại. Xung quanh có người đi đường vội vàng qua, Vãn Hảo cũng không khẩn trương, thẳng thắn trả lời: "Tối qua em uống hơi nhiều, không phát sinh chuyện gì cả."
Ánh mắt Chu Tử Nghiêu vẫn nặng nề nhìn cô, cũng không biết có tin lý do thoái thác lần này của cô hay không. Mà nếu mấy năm nay anh hiểu cách làm người của cô, thì sẽ nhất định không hoài nghi.
Trước đó Vãn Hảo đã nghĩ rất rõ, chờ Chu Tử Nghiêu trở về sẽ ngả bài với anh, trước giờ cô đều không phải là người tâm tư thâm trầm, muốn diễn hai mặt với người khác đối với cô là quá khó. Tuy không đoán được sẽ đột nhiên thấy anh như thế này, nhưng vẫn chủ động đề nghị: "Đi uống chút gì đó đi, em có lời muốn nói với anh." [email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Hiển nhiên Chu Tử Nghiêu cũng có lời muốn nói với cô, gật đầu đồng ý.
Xe của Đường Khải Sâm đi ngang qua hai người, cửa kính xe đóng chặt, không thể phân biệt sắc mặt của anh, khi thân xe ngang qua nổi lên một trận gió mạnh, khí thế lạnh buốt. Lúc này Vãn Hảo đã không kịp nghĩ nhiều, trong đầu cô toàn là chuyện sắp nói với Chu Tử Nghiêu.
Hai người tìm quán cà phê, lúc này còn chưa nhiều người, bọn họ ngồi dựa cạnh cửa sổ, có ánh nắng chiếu vào xuyên qua ô cửa hình vuông.
Vãn Hảo nhìn chằm chằm ngón tay mình đang ngập tràn ánh nắng, ngập ngừng xem nên bắt đầu như thế nào. Anh đi suốt đêm trở về như này, chắc đã biết phòng chuyện phòng ở bị mua, chắc là ông chủ Trần đã nói cho anh biết, nói không chừng đến người mua là cô cũng nói ra rồi.
Nhưng anh lại vẫn âm trầm, lúc mở miệng vẫn ung dung thản nhiên: "Uống rượu dạ dày không thoải mái, đừng uống cà phê."
Giọng nói ân cần này làm Vãn Hảo khổ sở, cô không biết giờ phút này đối phương quan tâm mình có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, nhưng rõ ràng đôi mắt này chân thành đến thế.
Quả thực cô quá ngu dốt, luôn luôn không nhìn thấu chuyện đời, cũng càng ngày càng không phân biệt được tất cả những thứ trước mắt, vì thế thở dài ra một hơi, cuối cùng không nhẫn nại được nữa: "Phòng ở là em mua, chuyện anh lén tiếp xúc với ông chủ Trần, em cũng đều biết."
Sắc mặt Chu Tử Nghiêu tái nhợt vài phần, nhưng ánh mắt không thay đổi, anh trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu: "Anh biết."
Vãn Hảo chờ anh giải thích, lại thấy anh ngậm miệng không nói, điều này làm cho cô kinh ngạc, cùng với đó trái tim không khỏi trầm xuống: "Anh... Không có gì muốn nói với em?"
Người đàn ông đối diện hơi chút trầm ngâm, khi mở miệng tiếp lại chẳng hề liên quan: "Em chủ động hỏi anh, là muốn cho anh một cơ hội nói cho em biết, tất cả đều là hiểu lầm?"
Quả thực là cô nghĩ như thế, nói cô ngây thơ cũng tốt, nói cô ngốc cũng thế, chỉ cần anh nói thì cô khẳng định sẽ tin tưởng. Cô vẫn tin tưởng bảy năm mình quen anh không phải là giả.
Chu Tử Nghiêu thấp giọng cười cười, nhưng thoạt nhìn bộ dáng kia, lại không có bao nhiêu cảm giác vui vẻ. Anh nhìn cô nói: "Khương Vãn Hảo, em vốn là như vậy, rõ ràng trong lòng đã có đáp án, lại còn muốn giả bộ cái gì cũng không biết. Lừa gạt mình như vậy, hiện thực cũng sẽ không thay đổi."
Cả người Vãn Hảo đều ngây ngẩn, trước nay Chu Tử Nghiêu sẽ không nói chuyện lạnh nhạt với cô, càng ít khi có ánh mắt không tốt như thế.
***
Có vẻ anh thực sự khó chịu, sờ soạng trên người vài lần mới tìm được bao thuốc lá, trước kia anh rất ít khi hút trước mặt cô, lúc này lại không một tia do dự.
Chu Tử Nghiêu châm điếu thuốc, lúc này mới giương mắt nhìn qua, không biết có liên quan đến làn khói mờ kia hay không, lúc này Vãn Hảo cảm thấy không hiểu rõ người này lắm. [email protected]Đ#L$Q%Đ^^
"Không có gì hay mà giải thích, anh đã sớm coi trọng mảnh đất kia, còn kí hợp đồng chuẩn bị đầu tư với người ta. Đáng tiếc, bị em làm ầm ĩ như vậy, lỗ mấy chục vạn." Đến giọng nói anh cũng khác, lộ ra khàn khàn thấy lạnh cả người, như là nhìn thấy cô cũng là chuyện khó có thể chịu đựng.
Vãn Hảo cảm giác thấy như đang nằm mơ, rõ ràng một giây trước người đàn ông này còn đứng trước cửa chờ cô, rõ ràng một giây trước còn quan tâm cô uống cà phê sẽ làm tổn thương dạ dày, bây giờ lại nói lời lẽ lạnh lùng như thế.
Chu Tử Nghiêu nhả ra ngụm khói, yếu ớt nói: "Thật mất hứng, nếu em không phát hiện chuyện này, nói không chừng chúng ta còn có thể thuận lợi kết hôn. Hiện tại, trò chơi đã kết thúc."
"Trò chơi?" Vãn Hảo nghe được chính mình khó có thể tin thanh âm, như là từ trong lồng ngực tràn ra tới.
Chu Tử Nghiêu vẫn ẩn trong làn khói trắng, bóng dáng mơ hồ, đã vậy anh còn thấp giọng cười cười: "Đúng vậy, trò chơi. Cưới em, cả đời Đường Khải Sâm sẽ bị chê cười."
Vãn Hảo cảm thấy lồng ngực mình thoáng đau rút lại, cảm giác kia quá khó tiếp thu, giống như điều mình mong đợi bỗng chốc biến thành một vở hài kịch. Cô lựa chọn tín nhiệm anh, mà hiện thực chính là anh khẽ cười hung hăng cho cô một bạt tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!