Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Bởi vì sự xuất hiện của Chu Tử Nghiêu, Vãn Hảo không rảnh suy nghĩ đến cùng câu nói kia của Đường Khải Sâm là có ý gì, dù sao cô tuyệt đối sẽ không cho rằng bỗng nhiên đối phương lại thích mình. Trước đây chán ghét cô như vậy, sao có thể trong vài ngày ngắn ngủi lại có chuyển biển lớn như thế được?
Tóm lại mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cô đều nên tránh người đàn ông này thật xa.
Đầu tiên ánh mắt Chu Tử Nghiêu rơi xuống người Vãn Hảo, sau đó mới chậm rãi chuyển sang Đường Khải Sâm bên cạnh, nụ cười trên mặt bất biến: "Đã lâu không gặp, gần đây bề bộn nhiều việc?"
Dù sao Đường Khải Sâm cũng là người làm ăn, nếu đối phương chủ động chào hỏi, cũng trở lại vẻ ung dung thản nhiên mỉm cười: "Ừ, cũng không tệ lắm. Đang muốn đi liên hoan cùng các cô ấy, cậu cũng cùng đi chứ?"
Nghe xong lời này huyệt thái dương của Vãn Hảo nhảy lên, rõ ràng cô mới là người khởi xướng, nhưng giọng điệu này sao lại có vẻ anh là mới là chủ nhân?
May mắn Chu Tử Nghiêu hình như cũng không nghĩ nhiều, vẻ mặt như thường gật gật đầu: "Tôi đã hẹn cùng Vãn Hảo rồi." Nói xong anh vẫy vẫy tay về phía cô, ý bảo cô lên xe.
Hai cái xe song song dừng cùng một chỗ, mà Đường Khải Sâm vẫn như cũ ưu nhã đứng trước cửa xe, không có tỏ vẻ dư thừa gì, nhưng rõ ràng đáy mắt chứa vài phần mong đợi.
Tiểu Tào cũng không biết chọn ai mới tốt, ánh mắt hỏi thăm nhìn Vãn Hảo. Đương nhiên Vãn Hảo sẽ không ngồi xe Đường Khải Sâm, mỗi lần hai người ở cùng một chỗ đều không có lời hay, hôm nay cao hứng như vậy, cô cũng không muốn lại bị anh phá hủy tâm tình tốt đẹp. Huống chi với quan hệ của cô và Chu Tử Nghiêu, chọn cái nào không cần nói cũng biết.
Tiểu Tào do dự hai giây, đang lúc cô nhấc chân đi về phía Chu Tử Nghiêu thì nhẹ nhàng kéo kéo cổ tay áo cô: "Nhưng Đường tổng —— "
Nhiều người nhìn như vậy, anh cũng đứng kia chờ đã lâu, nếu hai người họ cùng lên xe Chu Tử Nghiêu, thì không phải là đường đường chính chính phá sập tiệm của ông chủ sao? Vãn Hảo là vợ trước có thể không để ý, nhưng cô chỉ là một nhân viên nhỏ, có cho cô một trăm lá gan cũng không dám trực tiếp đắc tội lãnh đạo như vậy.
Vì thế kết quả chính là... Chu Tử Nghiêu lái xe đưa Vãn Hảo rời đi, Tiểu Tào ngồi xe Đường Khải Sâm.
Một đường này Đường Khải Sâm đều im lặng, ánh mắt lại ám trầm như nước, tiểu Tào vụng trộm nhìn anh vài lần, tay vô thức nắm chặt dây an toàn. Cái cử động nho nhỏ này bị đối phương nhìn đến, tốc độ xe cuối cùng cũng chậm lại, thanh âm căng thẳng như trước: "Xin lỗi, tôi có thói quen phóng nhanh."
"Không có việc gì không có việc gì, tôi hiểu mà." Tiểu Tào nhếch môi cười, trong lòng sáng như gương, phóng nhanh cái gì, rõ ràng chính là bị Vãn Hảo làm cho mất hết mặt mũi nên khó chịu nha.
Nghĩ đến những việc khốn kiếp anh làm trước kia, nhất thời cô cảm thấy rất hả giận, hiện tại anh đã biết tâm tình của Vãn Hảo năm đó thấy anh gian díu với hồ li tinh kia đi!
"Cô có biết quan hệ của tôi và Vãn Hảo."
Bỗng nhiên Đường Khải Sâm lên tiếng, vẫn dùng giọng điệu khẳng định, trái tim tiểu Tào hung hăng giật giật, nhất thời chưa mò ra được tâm tư của đối phương, chỉ ngượng ngùng cười nói: "Biết, biết một chút..."
Giờ phút này toàn thân người đàn ông kia đều tràn ngập hơi thở âm u, làm gì còn thấy dáng vẻ quân tử khiêm nhường lúc nhìn theo Vãn Hảo lên xe Chu Tử Nghiêu. Anh ta nhìn tiểu Tào bằng ánh mắt khó nắm bắt được: "Cô ấy nói tôi như thế nào?"
"Ách ——" Bình thường tiểu Tào rất thông minh, lúc này cũng khó có được lúc do dự. Nếu nói căn bản Vãn Hảo không nhắc đến anh, vẫn là bản thân mình ép hỏi mới miễn cưỡng nói vài câu, có thể bị đối phương cứ thế đuổi xuống xe hay không?
Đường Khải Sâm am hiểu nhất là quan sát sắc mặt, lập tức đọc hiểu được do dự trên mặt cô là có ý gì, sắc mặt càng thêm khó coi. Vốn cũng lường trước người phụ nữ kia chắc chắn sẽ không nói lời gì tốt đẹp, không ngờ ngược lại cô rất dứt khoát, nói cũng lười nói!
Tiểu Tào cảm giác được nhiệt độ bên trong xe chợt giảm xuống, thức thời ngậm miệng, chỉ cầu nguyện nhanh đến đích. Nhưng hiển nhiên Đường Khải Sâm không nghĩ cứ như vậy ngưng hẳn đề tài, bỗng nhiên lại nói: "Làm bốn năm ở Thịnh Phong, tiền lương của cô không tăng dù chỉ một chút."
Anh kéo dài âm điệu nói xong câu này, quả nhiên thấy sắc mặt Tiểu Tào nghẹn đến mức đỏ bừng, lại giống như ôn hòa nheo mắt lại: "Nhưng mà trước mắt có một cơ hội có thể tăng lương cho cô, có muốn nghe hay không?"
Tiểu Tào nuốt nước miếng một cái, cảnh giác theo dõi anh: "Đường Đường Đường tổng, tuy rằng tôi yêu tiền, nhưng là sẽ không bởi nó mà bán đứng A Hảo!"
Đường Khải Sâm nhìn tình hình giao thông phía trước, khóe miệng hung hăng co rút: "Yên tâm, sẽ không để cho cô làm chuyện có lỗi với cô ấy —— "
Bên kia Chu Tử Nghiêu trầm ổn lái xe, trong xe tiếng nhạc êm dịu, không khí rất tốt, nhưng hai người vẫn không nói gì. Vãn Hảo nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy nên có lời giải thích với Chu Tử Nghiêu: "Em không nghĩ anh ta sẽ cùng đi."
"Không sao." Chu Tử Nghiêu nhìn cô một cái, ánh mắt thật sự thả lỏng, "Anh tin tưởng em, mặc kệ thế nào, tin rằng em luôn rõ mình đang làm gì."
Vãn Hảo nắm tay, khóe miệng dấy lên một chút ý cười: "Anh không giận là tốt rồi."
Chu Tử Nghiêu không nói gì thêm, chuyên tâm lái xe, nhưng độ ấm đáy mắt đã dần dần chuyển lạnh. Anh có thể cảm giác được Đường Khải Sâm đối xử với Khương Vãn Hảo có chút không thích hợp, nếu như nói lúc trước tốn nhiều tâm tư đưa cho cô phòng ở là để bồi thường, vậy thì bây giờ, trăn trở tìm cách giữ Bắc Bắc lại là vì cái gì?
Rõ ràng anh ta không chỉ đơn giản muốn đoạt đứa nhỏ, nếu như là vì đứa nhỏ, thì không cẩn để ý đến cảm xúc của Khương Vãn Hảo như vậy. Nhưng bây giờ anh ta đang án binh bất động, rõ ràng có kế hoạch khác…
Lần đầu tiên Chu Tử Nghiêu cảm giác được bất an cùng lo âu mơ hồ, lúc trước Khương Vãn Hảo yêu người kia như thế nào anh chính mắt trông thấy, cô có tùy tùy tiện tiện dao động hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!