Chương 45: (Vô Đề)

Edit: Tiểu Lăng

Beta: Song Linh

Thiệu Thành Hi đi từng bước một tới, trên mặt anh là nét lạnh lùng lạ lẫm chưa từng có.

Một tay cầm lấy tay phải thõng xuống bên người của cô, run rẩy tháo đồng hồ và vòng trên tay cô ra. Không hề có báo động trước, cổ tay khó coi với sẹo ngang sẹo dọc xuất hiện trước mắt anh, cả người Thiệu Thành Hi run lên, theo bản năng buông lỏng tay cô ra.

Cái tay mảnh khảnh trắng nõn ấy dường như không thể gắng sức được nữa mà rơi xuống.

Tất cả những âm thanh đều biến mất, Hàng Tiểu Ý đứng nguyên tại đó, cả người lạnh như băng.

Được một lúc, Thiệu Thành Hi nắm chặt lấy cổ tay cô:

"Hàng Tiểu Ý, em theo anh ra ngoài."

Hàng Tiểu Ý bị anh kéo ra ngoài, cha mẹ Hàng định ngăn lại, Hàng Vũ Tề đã kéo họ lại lắc đầu:

"Để hai đứa nó tự nói chuyện đi ạ."

Hàng Vũ Hằng đứng ngây ra chốc lát, đuổi theo.

Đêm trên sân bóng gió say, ánh đèn mờ chiếu lên hoa cỏ tươi tốt mang đến một không khí tĩnh lặng.

Mấy cậu bé vừa chơi bóng xong, cười nói đi ra ngoài, mang đến sức sống của tuổi trẻ, tạo ra sự tương phản mãnh liệt với nỗi chán chường lúc này của Hàng Tiểu Ý.

Thiệu Thành Hi dừng chân lại, xoay người, nắm tay cô lên, cố nén cơn giận của mình:

"Hàng Tiểu Ý, em nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"

Hàng Tiểu Ý nhìn ánh mắt thương tiếc của anh, cắn môi dưới:

"Vô ý bị vỏ rượu cứa thôi." Nhẹ nhàng thuật lại chuyện lúc ấy, cuối cùng anh cũng biết, dưới tình huống hai người đã được tất cả chúc phúc.

Cả người Thiệu Thành Hi run lên, siết chặt tay cô, sắc mặt Hàng Tiểu Ý trắng bệch.

Dường như đã qua thật lâu, lại chỉ như một cái chớp mắt, Thiệu Thành Hi đã tìm lại được giọng nói của mình:

"Chuyện xảy ra khi nào?"

... Hai năm trước. Hàng Tiểu Ý cúi đầu, nhẹ giọng.

Như một tiếng sét vang lên bên tai, Thiệu Thành Hi cảm thấy người mình như đang chìm xuống đáy nước, ngay cả hô hấp cũng không thể. Siết chặt tay cô hơn, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh; ánh mắt nhìn cô mang theo nỗi bi ai mà cô không thể hiểu nổi.

Lòng Hàng Tiểu Ý đau như bị dao cứa.

"Tiểu Tiểu, Hàng Tiểu Ý, tay gì, tay…" Hàng Vũ Hằng đã chạy tới, lập tức kéo lấy tay Hàng Tiểu Ý: Đây rồi… Á… Mặt Hàng Vũ Hằng đã trúng một đấm tàn nhẫn của Thiệu Thành Hi.

Bụm lấy mắt, Hàng Vũ Hằng nổi nóng:

"Thiệu Thành Hi, cậu bệnh à."

Đôi mắt đỏ sậm của Thiệu Thành Hi hung hăng trừng anh:

"Hàng Vũ Hằng, vì sao không nói cho tôi? Vì sao không nói cho tôi về tay của cô ấy, tôi với cậu làm anh em nhiều năm như vậy, vì sao lại gạt tôi, vì sao không nói cho tôi chứ?" Thiệu Thành Hi nói, lại đưa tay đấm một quả vào bụng anh ta.

Hàng Vũ Hằng sững sờ ba giây, trở tay, một đấm tung vào khóe miệng anh:

"Thiệu Thành Hi, mi thì đại CMN gia rồi, CMN không nói này, CMN lừa gạt này, đi CMN tìm ai đi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!