Chương 36: (Vô Đề)

Editor: Độc Bá Thiên

Beta

-er: An Bi Nhi

Sau khi ăn cơm xong đã là buổi tối, Hàng Tiểu Ý ở lại cùng Thiệu Thành Hi, để Hàng Vũ Hằng nói với ba mẹ là cô sang nhà Đồng Tâm.

Hàng Vũ Hằng cười nhạo hai tiếng, "Đúng là khuê nữ gả đi như bát nước đổ ra ngoài..."

Tần Vũ kéo anh ta ra ngoài, "Được rồi, đừng ghen tị nữa, không phải cẩu độc thân không ai muốn đi ghen người ta chứ, đi, bạn đây tìm cho cậu mấy người đẹp, đền bù tâm hồn bị tổn thương của cậu..."

Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi, rất yên tĩnh, Thiệu Thành Hi ngồi trên ghế sa lon vẫy tay với cô, Hàng Tiểu Ý nhanh chóng đi tới, ngồi bên cạnh anh, Thiệu Thành Hi thuận thế nằm xuống đùi cô, Hàng Tiểu Ý cẩn thận xoa trán của anh, nhìn anh, "Lái xe thật không cẩn thận, mặc dù toàn bộ trách nhiệm thuộc về người kia, nhưng sau này anh cũng phải cẩn thận đấy."

Thiệu Thành Hi hiếm khi nghiêm túc gật đầu, "Biết rồi."

Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, hôn anh một cái, "Ừ, nghe lời một chút sẽ có thịt ăn." 

Hai người yên lặng nhìn nhau cả buổi, Thiệu Thành Hi bỗng nhiên nói, "Ý em là muốn cho anh ăn thịt sao?"

Hàng Tiểu Ý sững sờ trong chốc lát, mặt chậm rãi đỏ lên, cô thẹn quá hoá giận, "Không phải vậy!"

"Em biết anh đang nói thịt gì sao?" Vẻ mặt Thiệu Thành Hi vô tội nhìn cô.

Hàng Tiểu Ý bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Trong phòng bếp còn thịt đấy, anh có muốn ăn không?"

Thiệu Thành Hi nở nụ cười, "Buổi tối hãy ăn, anh muốn ngủ một lát, nghỉ ngơi hồi phục thể lực, nếu không anh sợ lúc ăn thịt sẽ mệt mỏi."

Hàng Tiểu Ý, "..."

Đây là bị anh lưu manh đùa giỡn hả?

Trong phòng tĩnh lặng, không ai nói tiếp. Biệt  thử có cửa sổ lớn sát đất, mặt trời chiều chiếu vào, để lại ánh tà dương trong phòng khách, hai người lẳng lặng tựa vào nhau.

Thiệu Thành Hi híp mắt, dùng cánh tay không bị thương vuốt ve bàn tay mềm mại của Hàng Tiểu Ý, sau đó mí mắt dần dần khép lại, dù sao đã một đêm không ngủ, hôm nay lại có nhiều việc, anh thật sự không chống đỡ được nữa, liền ngủ thiếp đi.

Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn chăm chú vẻ mặt khi ngủ của anh, gió thổi làm lay động rèm cửa, đột nhiên có cảm giác đã trải qua những năm tháng yên bình.

Mặt trời dần xuống núi, ánh trăng bị che khuất dần dần lộ ra, trong phòng không bật đèn, trên ghế sa lon có hai bóng dáng dựa vào nhau in trên vách tường, giống như dây dưa quấn quít.

Đôi mắt ngái ngủ mở ra, bốn mắt nhìn nhau, đoi mắt Thiệu Thành Hi dần dần sáng hơn, đưa tay chạm vào mặt cô, "Anh ngủ bao lâu rồi?"

Hàng Tiểu Ý nhìn đồng hồ trên tường, "Cũng hơn ba tiếng rồi."

Thiệu Thành Hi ngồi dậy, hai tay đặt trên đùi cô xoa bóp, "Tê hết rồi sao?"

Anh không nói cô cũng không nhận ra, vừa nói, cô liền cảm thấy chân hơi cứng, cử động một chút, một cơn đau rút truyền đến, khiến Hàng Tiểu Ý không nhịn được phải hừ nhẹ, làm cho Thiệu Thành Hi cười sung sướng.

Đợi một lúc, cảm giác đau đớn trên đùi mới dần tiêu tan, Hàng Tiểu Ý thở ra một hơi, đứng lên cử động hai chân, Thiệu Thành Hi ngồi trên ghế sa lon ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú mang theo vui vẻ, "Tiểu Tiểu, anh muốn tắm rửa."

Lời này có ý là tay anh bị thương, không thể tự mình tắm rửa, cần người khác giúp đỡ.

Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt Thiệu Thành Hi mang theo nét vui vẻ lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Nhìn nhau cả buổi, cuối cùng Hàng Tiểu Ý cũng thỏa hiệp, được rồi, tắm rửa thì tắm rửa, ai bảo bây giờ anh là bệnh nhân, trời rất nóng, không tắm rửa sao mà ngủ.

Hai người lên tầng, Hàng Tiểu Ý mở nước tắm, lại nhìn Thiệu Thành Hi đang thảnh thơi đứng một bên, mặt đỏ tới tận mang tai, "Anh cởi quần áo đi!"

Thiệu Thành Hi duỗi hai tay ra, nhún vai vô tội, "Cánh tay bị thương, không cởi được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!