Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Độc Bá Thiên

Beta: An Bi Nhi

Thấy mọi người trong quán cà phê đang nhìn các cô, Hàng Tiểu Ý hơi lúng túng, vội vàng kéo Tiết Văn và Hàng Thi Thi ra ngoài.

Tiết Văn mất hứng: "Cháu sợ cái gì, cũng không phải cháu làm tiểu tam mà."

Hàng Tiểu Ý cảm thấy chuyện này thật sự không thể nào giải thích được.

Hàng Thi Thi nhìn cô buồn bã nói: "Hàng Tiểu Ý, cô gái kia nói nhìn thấy Thiệu Thành Hi đi ra từ nhà chị."

Hàng Tiểu Ý không biết nên mở miệng thế nào, kỳ thật đối mặt với cả nhà chú Ba, cô có một loại cảm giác vô lực. Bởi vì cô vĩnh viễn không họ sẽ dành cho mình "niềm vui bất ngờ" gì tiếp theo.

Tiết Văn hừ một tiếng: "Hàng Thi Thi, mẹ bảo con phải nhanh hơn một chút, sớm tóm được người đàn ông kia vào trong tay. Con không chịu nghe, bây giờ thì tốt rồi, người ta đã thành bạn trai của Hàng Tiểu Ý, con cứ ở đó mà giương mắt nhìn."

Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn bà: "Đã chậm mất rồi, mẹ còn muốn thế nào? Hay con đi đào góc tường của Hàng Tiểu Ý?"

"Con dám, ba con sẽ chặt chân con đó." Tiết Văn đánh mạnh một cái vào cánh tay của cô.

Hàng Thi Thi xoa cánh tay nhíu mày: "Biết rồi, biết rồi, dài dòng quá. Con cũng không muốn tranh đoạt đâu."

Hàng Tiểu Ý gượng cười, thật là một câu cũng không thể xen vào, dù sao não của mỗi người đều khác nhau, không thể có lời nói và suy nghĩ giống nhau được.

Tiết Văn bất mãn, liếc Hàng Thi Thi rồi sờ sờ mặt: "Vậy thì tốt, mẹ phải đi thẩm mỹ viện đây. Là phụ nữ, nên chăm sóc chính mình thật tốt, không bao giờ được bạc đãi bản thân".

Nhìn Tiết Văn đi đôi giày cao gót bước về phía sau, Hàng Thi Thi nhìn sang Hàng Tiểu Ý tức giận nói:  "Có cần em đưa chị về không?"

Hàng Tiểu Ý lắc đầu: "Thôi khỏi đi, em nên lo cho bản thân đi."

Hàng Thi Thi liền nổi cáu: "Hàng Tiểu Ý, em đã nói với chị, chị đừng nói với em những lời kỳ quái đấy, đừng tưởng em không biết chị đang suy nghĩ gì."

Hàng Tiểu Ý nhìn cô ta, không có chút tức giận đáp lại: "Chị nói điều gì kỳ quái hay sao?"

Hàng Thi Thi thở ra một hơi, trên gương mặt trang điểm đậm hiện rõ vẻ châm biếm: "Hàng Tiểu Ý, em biết rõ, chị một mực quy kết mọi việc của mình lên người em. Em nói cho chị biết, việc này em không gánh nổi đâu, chị đừng có nhìn em như nhìn thấy kẻ thù vậy."

Hàng Tiểu Ý hừ lạnh một tiếng: "Đều tự em nói ra, chị có nói gì đâu."

Hàng Thi Thi khinh bỉ nhìn cô một cái: "Đừng giả bộ nữa, Hàng Tiểu Ý, đừng mỗi ngày giả bộ ra vẻ đạo đức, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng ra đi, đừng luôn giấu ở trong lòng, không thấy mệt sao?"

Hàng Tiểu Ý nghe cô nói như vậy, dứt khoát không để ý tới: "Hàng Thi Thi, em nói những năm qua chị thay em thu thập bao nhiêu cục diện rối rắm. Cả ngày em làm xằng làm bậy ở bên ngoài, có lần nào không phải là chị đi giải quyết hậu quả cho em. Nếu như em nói chị một mực trút hết mọi chuyện lên trên đầu em thì tốt thôi, chị thừa nhận. Nếu không phải một cuộc gọi điện thoại kia của em nói em đánh nhau với người ta, rồi đập phá đồ đạc của người ta, sau đó chị phải đền tiền.

Chị phải đi tới chỗ kia, rồi đụng phải những tên lưu manh kia đánh nhau, làm liên quan đến người vô tội, sau đó bị mảnh vỡ chai bia xuyên thủng cổ tay sao?" Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nghĩ đến cảm giác lúc mảnh vỡ chai bia cắm ngập vào cổ tay, Hàng Tiểu Ý liền cảm thấy hơi thở bị nghẹn ở ngực, dù thế nào cũng không thở được. 

Toàn bộ mạch máu thần kinh ở cổ tay bị đứt. Phải mất nửa năm thì tay mới có thể miễn cưỡng khôi phục năng lực cử động cơ bản, cũng không thể hoạt động giống như tay bình thường được.

Lần đầu tiên nhìn thấy tay của mình máu thịt lẫn lộn, lúc đó cô liền biết rõ cả đời này bản thân cũng không còn cách nào tiếp tục thực hiện giấc mơ của mình rồi.

Hàng Thi Thi trừng mắt nhìn cô: "Hàng Tiểu Ý, cuối cùng chị cũng nói thật, chị chính là hận tôi, con mẹ nó chứ nếu biết rõ ngày đó xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ cho chị biết sao? Con mẹ nó chứ là em cố ý hãm hại chị sao?"

Hàng Tiểu Ý vô lực phẩy tay: "Được rồi, đừng nói nữa, đều đã qua rồi, có nói ra cũng không thay đổi được cái gì, chị đi trước đây." Kỳ thật cũng không phải là trách móc Hàng Thi Thi, dù sao chuyện ngoài ý muốn không phải người ta có thể khống chế, chẳng qua là trong nội tâm dù sao vẫn là không cho qua được điểm này.

Nhìn bóng lưng Hàng Tiểu Ý, Hàng Thi Thi  liếc mắt, tức giận: "Này, Hàng Tiểu Ý, tôi cho chị biết, cô gái kia không phải là thứ tốt gì, chị cách xa kẻ ấy ra một chút, đừng cả ngày đi với người như kẻ ngu đó."

"Cô thông minh, cô thông minh mà chính mình ở trên đài lại nói mình là em gái của Hàng Vũ Hằng?" Hàng Tiểu Ý nghe được câu Hàng Thi Thi nói liền không nhịn được cơn tức giận, quay đầu lại chẹn họng cô ta một câu.

Hàng Thi Thi oán hận trừng mắt liếc nhìn cô: "Tôi cam tâm tình nguyện, chị đi mà quản lấy mình đi."

Hàng Tiểu Ý không nói nhảm với cô ta nữa, mang theo túi quay người rời đi, Hàng Thi Thi dậm chân, nói lớn ở sau lưng cô: "Đồ chán ngắt nhà cô, có chuyện gì thì cứ nói với mẹ của tôi, ngàn vạn đừng để cho cô gái kia bắt nạt, ngu hết biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!