Dừng xe ở dưới lầu xong, Thiệu Thành Hi mở cốp xe rồi xách chiếc vali để sang một bên, Hàng Tiểu Ý nói lời cảm ơn với anh, "Cảm ơn đã đưa tôi về nhà, hẹn gặp lại."
Thiệu Thành Hi chậc lưỡi nói, "Chiêu tá ma giết lừa ( Bằng nghĩa qua cầu rút ván ) của cô đúng là dày công luyện tập nhỉ." Nói xong liền lấy ra một đống quà miễn cưỡng nhét vào tay Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý cúi đầu nhìn, "Anh đang làm gì vậy?"
"Đến gặp bác trai bác gái sao có thể không mang quà?" Thiệu Thành Hi nói xong liền cầm vali của cô vào nhà, Hàng Tiểu Ý bước lên ngăn anh lại, nhíu mày nói, "Không cần phiền anh, tôi tự xách được."
Thiệu Thành Hi đứng im bất động, không mở miệng nói câu nào, cũng không buông vali ra, hai người cứ đứng đối diện mà nhìn nhau.
"Tiểu Tiểu, con đã về rồi mà sao lại không vào nhà?"Ba Hàng đi tản bộ mới về, đúng lúc thấy Hàng Tiểu Ý, "Người này sao nhìn quen thế?"
Ba Hàng nhìn thấy Thiệu Thành Hi có cảm giác quen thuộc nhưng nhất thời lại không thể nhớ tên anh.
"Bác trai, tên con là Thiệu Thành Hi." Thiệu Thành Hi mở miệng giới thiệu bản thân.
"Ấy à, bác nhớ ra rồi, cháu là bạn hồi trung học của Vũ Hằng - Thiệu Thành Hi, lúc cháu đến dạy thêm cho Tiểu Tiểu, con bé học lớp 11, vậy mà đã năm sáu năm rồi, bác cũng không nhận ra cháu nữa." Ba Hàng thân thiết vỗ vai Thiệu Thành Hi, "Cháu đưa Tiểu Tiểu về sao? Vào nhà, mau vào nhà, vào phòng khách nói chuyện."
Thiệu Thành Hi nhã nhặn đáp lời, "Vâng, bác trai."
Một tay Thiệu Thành HI cầm chiếc vali, mỉm cười nhìn Hàng Tiểu Ý, "Làm phiền cô tránh ra một chút."
"Đứa nhỏ này, con đứng chặn ở đây làm gì?" Ba Hàng đưa tay đẩy Hàng Tiểu Ý ra, kéo Thiệu Thành Hi vào nhà, "Có cần bác xách hộ con hay không?"
"Không cần, không cần đâu ạ." "Ai, mới chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, mấy năm qua cháu bận rộn gì sao? Vũ Hằng không hay ở nhà, bác cũng không thấy cháu đến đây chơi?"
"Hai ba năm qua cháu ở nước ngoài, mới về được vài tháng, không thể đến thăm bác trai, mong bác trai thông cảm."
"Cháu có việc bận mà, không sao đâu…."
Hàng Tiểu Ý nghe hai người bọn họ nói chuyện ngày xưa, thở dài một hơi, bước sau hai người đang trò chuyện vui vẻ kia vào nhà.
Ba Hàng vừa mới vào cửa, đã vui vẻ nói với mẹ Hàng, "Bà mau ra xem có ai tới chơi này."
Mẹ Hàng có trí nhớ rất tốt, vừa nhìn thấy Thiệu Thành Hi có chút kinh ngạc, kèm theo mừng rỡ nói, "Không phải Thành Hi đây sao?"
Thiệu Thành Hi đặt quà xuống, lễ phép chào bà, "Con chào bác gái."
"Nhanh, nhanh, mau vào nhà ngồi." Mẹ Hàng nhiệt tình kéo anh ngồi xuống ghế salông.
"Năm đó nếu không có cháu dạy thêm cho Tiểu Tiểu, chắc chắn con bé sẽ không thể đỗ đại học được." Mẹ Hàng rót cho Thiệu Thành Hi một cốc nước.
"Nếu không có anh ta dạy thêm, không chừng con cũng có thể đỗ đại học Havard." Hàng Tiểu Ý dựa vào cửa nhà, không phục nói.
"Cái đứa nhỏ ngốc này, Thành Hi con bỏ qua cho nó, con bé bị hai anh của mình nuông chiều đến hư rồi." Mẹ Hàng cười trừ nhìn Hàng Tiểu Ý.
"Tiểu Tiểu nói đúng đấy ạ, con cũng không giúp được bao nhiêu, chủ yếu là Tiểu Tiểu tự mình nỗ lực, em ấy lại vừa thông minh vừa chăm chỉ nữa." Thiệu Thành Hi khiêm tốn nói, cũng không quên khen Hàng Tiểu Ý.
Nghe có người khen ngợi con gái mình, mẹ Hàng cười vui vẻ đến mức không ngậm miệng vào được.
Cùng lắm mới có hai năm không gặp mà Hàng Tiểu Ý thấy trình độ nói dối của Thiệu Thành Hi lại tăng thêm một bậc.
Lúc học trung học, Hàng Tiểu Ý là học sinh chuyên Văn, thường thì học sinh chuyên Văn sẽ học không tốt Toán, nhưng cô lại là trường hợp ngoại lệ, Toán Văn Anh cô đều giỏi, nhưng cũng có một số môn cô không giỏi, nhất là Địa Lý, gần như mỗi lần thi cô đều nộp giấy trắng.
Thầy giáo luôn đau đầu hỏi cô, thành tích cô tốt như vậy mà sao lại không đi học tổ khoa học tự nhiên, Hàng Tiểu Ý trả lời một cách rất đơn giản, bởi vì so với Địa Lý thì Hoá Học và Vật Lý của cô còn tệ hơn, vì thế thầy giáo cũng không còn gì để nói.
Vào năm Hàng Tiểu Ý học lớp 11 trường Phổ thông đó, Hàng Vũ Hằng đặc biệt tìm bạn học cùng Phổ thông cũng là bạn Đại học của mình, tìm một học bá đến dạy thêm cho Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý cũng không tin tưởng vào người đó lắm, bảo một người học khoa học tự nhiên đi dạy thêm cho học sinh chuyên Văn, điều này thật xấu hổ chết người ta rồi, sự thật chứng minh, chỉ có Hàng Tiểu Ý không nghĩ đến, không việc gì là Thiệu Thành Hi không làm được.
Nhiều năm về sau Hàng Tiểu Ý vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó gặp Thiệu Thành Hi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!