Edit: Lâm Mã Nhi
Beta: Đào Sindy
Thiệu Thành Hi không nhịn được sờ đầu cô: "Còn đau không?"
Hàng Tiểu Ý ngửa đầu nhìn trần xe, buồn bã nói: "Đau, đau lắm, đau tê tâm phế liệt, cảm giác như rơi vào cuộc hôn nhân không thể cứu vãn, cảm giác như không có ngày mai nữa rồi..."
"Vậy thì, em muốn như thế nào?" Thiệu Thành Hi nhịn cười.
"Không phải anh biết rõ hiện tại em muốn làm gì nhất sao?" Hàng Tiểu Ý vẫn không nhúc nhích, cảm thấy trái tim mệt mỏi.
"Ừ, vậy em muốn làm gì?" Thiệu Thành Hi lắng nghe.
"Vô cùng, vô cùng, vô cùng muốn chết chung với anh." Hàng Tiểu Ý nhấn mạnh hai chữ "vô cùng", dáng vẻ "tôi đây chẳng thiết sống" nữa.
Thiệu Thành Hi cười, bắt đầu khởi động xe: "Cũng may, là chết chung." Không phải không muốn anh nữa, mà là muốn chết cùng một chỗ, như vậy cũng được.
Thả tay xuống ngay lập tức, Thiệu Thành Hi mới nhớ tới vấn đề rất quan trọng: "Bây giờ đi đâu? Hôm nay em không đi làm, chúng ta đi xem phim nhé?"
"Không đi." Hàng Tiểu ý trực tiếp từ chối.
"Tới khu vui chơi không?"
"Không đi."
"Ăn gì nhé?"
"Không đi đâu." Vừa mới ăn xong, không sợ ăn nhiều không tiêu hóa nổi à.
"Tới phòng làm việc giúp anh?"
"Không đi."
"Anh đưa em về nhà?"
"Không đi."
Thiệu Thành Hi: "..."
"Vậy, em muốn thế nào?" Thiệu Thành Hi đặc biệt tốt tính, vô cùng kiên nhẫn.
"Thiệu Thành Hi, bây giờ anh cảm thấy tuyệt vọng không?"
Thiệu Thành Hi gật đầu: "Ừ, gặp một người vợ như em, vô cùng tuyệt vọng."
Hàng Tiểu Ý ngồi yên, không động đậy, thản nhiên nói: "Thực ra em muốn cho anh biết cảm giác tuyệt vọng là thế nào."
Thiệu Thành Hi cười ra tiếng, nhéo má Hàng Tiểu Ý một cái: "Tiểu Tiểu, anh cảm thấy mình càng ngày càng thích em rồi."
Thiệu Thành Hi nói lời này là do thói quen, một giây sau liền hoảng hốt.
Hàng Tiểu Ý cũng hơi kinh ngạc, vô thức ngồi ngay ngắn trên ghế, bầu không khí xấu hổ trong xe lan rộng.
Hàng Tiểu Ý ho nhẹ một tiếng, che dấu vẻ không tự nhiên của mình: "Thật ra em hẹn Ngô Tư Tư ở chỗ ngày trước cô ấy phỏng vấn anh, bản thảo đã viết xong rồi, muốn đưa em xem qua một chút."
Thiệu Thành Hi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Được, anh đưa em đến đó."
Hàng Tiểu Ý ừ một tiếng, lơ đãng nhìn anh một cái, phát hiện tai của anh rất đỏ, trong lòng Hàng Tiểu Ý chợt nhảy một cái, nhịn không được cúi đầu cười trộm.Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý đến chỗ đã định, sau đó nhìn cô: "Anh ở trong xe chờ em nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!