Chương 2: (Vô Đề)

Ngay lúc Hàn Tiểu Ý đóng cửa, cánh tay dài của Triệu Thành Hi lại chắn trên cửa.

Cô ngẩng đầu lên, khi thấy anh lại không có chút kinh ngạc nào: "Sao đây, anh tới làm gì?"

Thiệu Thành Hi khoanh hai tay trước ngực dựa vào cửa, đôi chân dài, cùng với cặp mắt dài nhỏ híp lại, giọng nói  hết sức đè thấp : "Cần tôi phục vụ đặc biệt không?"

Hàng Tiểu Ý đánh giá anh từ trên xuống dưới, áo sơ mi đen được làm từ chất liệu cao cấp, quần tây màu xám đậm làm tôn thêm vóc dáng thon dài cao ngất, sự trong sáng lạnh lùng của thời niên thiếu, cộng thêm vài phần chín chắn đầy mê hoặc, hoàn toàn khác xa với chàng trai năm đó, nhưng  khuôn mặt này thì vẫn giống như ngày xưa.

"Kỳ thực tôi thích đàn ông ngực rộng mông to, nhưng đáng tiếc thân hình anh không được như thế". Hàng Tiểu Ý bắt chước dáng vẻ anh dựa tường bên trong phòng, ngồi máy bay một ngày có chút mệt mỏi.

Thiệu Thành Hi cũng cúi đầu nhìn kĩ mình, nhíu mày: "Tôi còn chưa cởi, sao em đã biết không phải ngực rộng mông to?"

Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, chậm rãi đưa đầu tới gần anh, Thiệu Thành Hi hờ hững đứng đó không nhúc nhích, đầu Hàng Tiểu Ý  cách gương mặt tuấn tú của anh còn 3 cm thì dừng lại, châm biếm nói: "Có ngực rộng và mông to, không bằng anh về nhà tự cởi mà soi gương đi."

Thiệu Thành Hi chậc lưỡi: "Tiểu Tiểu, cô đã thay đổi."

"Cũng dám múa trước thiện hạ" Hàng Tiểu Ý đóng mạnh cửa .

Ngoài phòng, Thiệu Thành Hi nhìn cửa phòng đóng chặt, mặt mày dịu dàng lại, khóe miệng hơi giương lên, hiện ra một nụ cười khổ. 

Trong phòng, Hàng Tiểu Ý dựa trên cửa, hai mắt nhắm nghiền, không tiếng động thở dài một hơi.

Thiệu Thành Hi dựa vào tường hút xong điếu thuốc, liền gõ cửa: "Tiểu Tiểu, đàn ông ngực rộng mông to, cô tìm bạn trai ngàn vạn lần nên mở to mắt nha."

Trên cửa truyền đến tiếng động, Thiệu Thành Hi nở nụ cười mãn nguyện, sau đó xoay người bước vào phòng mình.

******

Sáng sớm, Hàng Tiểu Ý bị tiếng chim hót làm tỉnh giấc, nhưng mà trời mới tờ mờ sáng.

Xuống lầu thì thấy Hàng Vũ Hằng đắp mặt nạ nằm trên ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi, trợ lý ở bên cạnh thông báo hạng mục công việc trong hôm nay cho anh.

Hàng Tiểu Ý  đi tới, đá anh: "Đã bận như thế, sao buổi tối còn chơi mạt chược?"

"Đời người vui vẻ nhất là khi sống thật sung sướng, nếu chưa sống đến tận hứng cuối cùng sẽ phải luyến tiếc, câu này rất chí lý nha"

Hàng Tiểu Ý đi đến bên cạnh ghế sa lông ngồi xuống, hai chân cuộn tròn: "Anh đừng chơi nữa, nhìn anh rất mệt mỏi, nghĩ xem vài bộ phim, nghỉ ngơi nhiều một chút."

Hàng Vũ Hằng  mở mắt liếc nhìn cô: "Em lo lắng cho anh".

Hàng Tiểu Ý bĩu môi: "Đúng đấy, đúng đấy, anh là anh ba của  em, em không quan tâm anh thì quan tâm ai?"

Hàng Vũ Hằng cười khà khà, lấy tay xoa mặt cô: "Em yên tâm, hiện tại anh em có phúc lớn, em chỉ cần làm công chúa nhỏ được nuông chiều khi xưa, chờ anh ba kiếm nhiều tiền, để em nở mày nở mặt gả đi, có  được hay không."

Hàng Tiểu Ý tức giận lườm anh: "Em không cần nở mày nở mặt gả đi, em chỉ hy vọng anh đừng quá liều mạng là được, nhà chúng ta hiện tại đã tốt hơn, anh không cần vì kiếm tiền mà không thèm để ý đến thân thể của mình."

Hàng Vũ Hằng ngồi dậy đưa tay lau nước mắt trên  mặt Hàng Tiểu Ý, nghẹn ngào nói: " Công chúa nhỏ nhà ta khiến anh cảm động quá …"

Hàng Tiểu Ý không nhịn được lại lườm anh, đẩy nhẹ anh: "Anh có thể đứng đắn một chút hay không?"

Hàng Vũ Hằng vỗ vỗ đầu cô: " Được rồi, biết rồi, bà quản gia."

Ở chỗ rẽ lầu hai, người đàn ông dựa vào tường nghe tiếng hai người nói chuyện dưới lầu, cặp mắt nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường, tâm tình phức tạp.

Hàng Vũ Hằng nhận được thông báo, từ sớm đã đi, Hàng Tiểu Ý thu dọn một lát, xách vali hành lý xuống lầu, cô vừa trở về, tối hôm qua đã muộn, nên không về nhà, ở nhờ nhà anh ba một đêm, hiện tại vẫn nên về nhà, không thì ba mẹ lại càm ràm.  

Huống chi nơi này là công ty sắp xếp cho Hàng Vũ Hằng, cô ở lại cũng không tiện.

"Tôi đưa cô đi?" Thiệu Thành Hi  tay cầm áo vest từ trên lầu đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!