Chương 6: (Vô Đề)

Thẩm Tư Chu mặc vest chỉnh tề, ánh mắt chăm chú không rời khỏi cô, hai tay đút trong túi quần âu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.

Khóe mắt đuôi mày đều là vẻ vui mừng không che giấu nổi.

Lúc đi ngang qua quán cà phê, Ôn Ý vô thức nhìn vào vì nhớ đến lần chạm mặt trước, nhưng không ngờ vừa quay người lại đã thấy anh thật.

Cô lập tức dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh hỏi: "Cậu lại ở đây à?"

"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Không có mà."

Thẩm Tư Chu thờ ơ "ồ" một tiếng, cười nhàn nhạt như thể chẳng hề tin lời cô chút nào, tiện miệng nói: "Quán cà phê này không tệ."

"Cậu sống gần đây sao?"

"Không."

Lần trước đến phỏng vấn ở Cảnh Thuận, Ôn Ý từng uống latte cốt dừa ở quán này, thấy vị cũng bình thường, ly mua cho Tần Tư Nịnh cũng không được khen ngợi gì, nói chung chỉ là mức trung bình.

Thẩm Tư Chu là du học sinh về nước, theo lý mà nói thì gu cà phê phải cao hơn, vậy mà lại ghé qua uống ở đây?

Ôn Ý nhìn kỹ lại trang phục của anh, áo sơ mi phẳng phiu kết hợp với quần âu, càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, khí chất quý phái. Cà vạt thắt chỉnh tề, đứng yên trong nắng như bước ra từ tạp chí, mang theo nét trưởng thành đĩnh đạc, chuẩn hình ảnh giới tinh anh.

Nói là vừa bước ra khỏi phòng họp công ty cũng không quá.

Bất chợt, cô nảy ra một suy đoán táo bạo:

"Cậu làm việc ở Cảnh Thuận à?"

"Hả?" Thẩm Tư Chu chưa kịp phản ứng.

Thấy vẻ mặt như chưa từng nghe tới cái tên tập đoàn Cảnh Thuận, Ôn Ý cảm thấy mình nghĩ hơi quá rồi. Một tập đoàn lớn như vậy sao có thể có nhân viên trùng tên với thiếu gia nhà họ Thẩm được?

Cô lắc đầu: "Không có gì đâu."

Nói rồi, khóe mắt lại liếc thấy nhân viên trong quán cà phê. Nhìn anh thêm lần nữa, cô chợt có một suy đoán khác: "Cậu là… nhân viên ở đây à?"

"Hử?" Lần này Thẩm Tư Chu thực sự không hiểu gì cả.

Anh thích cà phê ở đây, lại còn ăn mặc giống với mấy nhân viên trong quán… Nói là làm việc ở đây cũng không phải không có lý.

"Cậu làm thêm ở đây đúng không?" Ôn Ý hỏi khẽ.

Nét mặt Thẩm Tư Chu lập tức trở nên phức tạp, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Anh đang mặc vest đặt may riêng từ nhà thiết kế Ý. Dù không tính đến giá tiền, chỉ riêng gương mặt và khí chất kia… Kiểu gì cũng không giống nhân viên pha cà phê.

"Tôi, không, phải." Anh nhấn từng chữ, gần như nghiến răng nói.

"Ồ, vậy thì tốt."

Không phải cô khinh thường nhân viên cà phê. Chỉ là trong suy nghĩ của Ôn Ý, Thẩm Tư Chu là du học sinh, về nước mà đi làm thêm ở tiệm cà phê thì hơi vô lý. Hồi cấp ba anh đã rất mê ngành kiến trúc, thường ôm sách ngành này đọc, nói sau này muốn xây một bảo tàng mỹ thuật, là người có lý tưởng.

Nghĩ đến việc lần trước anh che mưa đưa mình đến trạm tàu điện ngầm, ở quán bar Blue cũng là anh gọi Tống Trừng Nhượng tới giúp, mà giờ lại vừa đúng lúc giờ trưa, cô chủ động nói: "Mình mời cậu ăn trưa nhé."

Không đợi anh trả lời, cô tiếp lời luôn: "Coi như cảm ơn cậu đã giúp mình mấy lần. Quán đối diện được chứ?"

Anh đồng ý rất nhanh: "Ừ, đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!