Có một khoảnh khắc, trong lòng Ôn Ý thoáng chột dạ, bởi vì một tình huống lộ liễu như thế này lại bị Thẩm Tư Chu tận mắt chứng kiến.
Cô quay đầu nhìn Tần Tư Nịnh, định ngầm ra hiệu gì đó, nhưng Tần Tư Nịnh lại hiểu lầm, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Cậu thích trai đẹp phải không? Yên tâm, lát nữa mình dò hỏi giúp cho!"
"Không phải…" Cô nói nhỏ đến mức tiếng nhạc trong quán bar dễ dàng nuốt chửng âm thanh ấy.
Ôn Ý và Tần Tư Nịnh là bạn cùng phòng đại học, thực ra cô chẳng quen biết gì Thẩm Tư Chu, cũng chưa từng gặp mặt.
Hơn nữa, cô rất hiếm khi nhắc đến Thẩm Tư Chu với ai khác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù có quen đi chăng nữa, thì người nên thấy ngại ngùng đâu phải là cô, người rời đi không một lời từ biệt ngày ấy đâu phải cô.
Sau khi xốc lại tinh thần, tâm trạng Ôn Ý cũng bình ổn hơn nhiều, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Cô quyết định coi Thẩm Tư Chu như một "ứng cử viên" cho trận chiến đêm nay.
Chuyển hướng suy nghĩ rồi nhìn lại Thẩm Tư Chu, đột nhiên lại thấy anh trông cũng sáng sủa ra phết.
Thẩm Tư Chu không hiểu sao cô lại nhìn mình như vậy, vừa muốn nhìn lại thì Ôn Ý đã quay đi, làm như đang quan sát mấy người đàn ông khác.
Anh hơi cau mày, siết chặt ly rượu trong tay, rút điện thoại ra nhắn tin cho Tống Trừng Nhượng.
Thẩm Tư Chu: Tan làm chưa?
Tống Trừng Nhượng: Vừa tan.
Thẩm Tư Chu: Em gái anh đang ở quán bar Blue, tới đón cô ấy về đi.
Tống Trừng Nhượng: ?
Tống Trừng Nhượng: Nếu cậu ép buộc em gái tôi làm chuyện gì trái ý nó, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Anh trai nó là luật sư đấy, tôi khuyên cậu nên cân nhắc kỹ trước khi làm gì.
Thẩm Tư Chu: ……
Chưa kịp trả lời, bên kia lại gửi thêm một tin: "Bộ luật Dân sự điều 1010, Bộ luật Hình sự điều 236, tôi khuyên cậu nên đọc qua."
Anh nhắm mắt thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh rồi gõ lại: Em gái anh đang uống rượu với bốn người đàn ông lạ ở bar Blue.
Tống Trừng Nhượng: ?
Tống Trừng Nhượng: Gửi địa chỉ.
Thẩm Tư Chu gửi định vị xong thì bị một người đàn ông bên cạnh vỗ vai, "Chơi game không?"
Anh vốn không thích mấy trò chơi trong bar, định từ chối thì lại nghe thấy bên kia có giọng nữ vang lên: "Trai đẹp ơi, chơi chung game không?"
Thẩm Tư Chu nhận ra cô ấy, là Tần Tư Nịnh, bạn thân nhất đại học của Ôn Ý.
Anh gật đầu đồng ý.
Cách để khuấy động không khí trong buổi nhậu tốt nhất, chính là chơi game, càng "cháy" càng dễ kéo gần quan hệ. Ôn Ý trước giờ vốn không tán đồng suy nghĩ này, nhưng Tần Tư Nịnh thích, cô cũng chẳng muốn làm mất hứng.
Sau khi thống nhất, họ chọn trò "Bạn có tôi không có".
Luật chơi là: Mỗi người nói một việc mình từng làm, nếu tất cả những người còn lại chưa từng làm việc đó thì họ phải uống rượu. Còn nếu có ít nhất một người từng làm rồi, thì người vừa nói sẽ phải uống.
Trò này còn được gọi là "trò chơi thoát ế", bởi chỉ cần nói đủ táo bạo là có thể trốn uống rượu, mà game lại cực kỳ hấp dẫn.
Theo thứ tự, Tần Tư Nịnh bắt đầu trước. Cô không nghĩ ngợi gì, nói luôn: "Mình từng có ba mối quan hệ mập mờ cùng lúc."
Ôn Ý kinh ngạc quay sang nhìn cô, mấy người bạn học đại học bên kia cũng ồ lên đầy bất ngờ, vừa cười vừa lắc đầu, ngoan ngoãn nâng ly uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!