Những tia lửa trong đêm dần dần tắt, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên người Thẩm Tư Chu, làm nổi bật các đường nét thanh tú trên gương mặt anh. Đôi mắt sáng trong như chứa cả vì sao.
Từ Giang Thành đến Tuyền Thành hơn ba trăm cây số, lái xe mất ba tiếng đồng hồ.
Anh vượt hàng trăm cây số, chỉ để đến đốt pháo hoa cho cô.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Ý như nhìn thấy lại cậu thiếu niên mười bảy tuổi năm xưa, ngông cuồng, tự do phóng khoáng, dường như chẳng có chuyện gì trên đời khiến anh bận tâm.
Thẩm Tư Chu ngẩng cằm lên, cười hỏi cô: "Còn muốn xem nữa không?"
Ôn Ý nhẹ nhàng gật đầu.
"Tôi mua nhiều lắm, đợi chút." Anh xoay người chạy ra sân trước, đến chỗ đậu xe, mở cốp sau ô tô ôm ra một đống pháo hoa, tất cả đều mua trên đường đến Tuyền Thành.
Sau khi Ôn Ý rời đi, Thẩm Tư Chu ngồi ở nhà bứt rứt không yên, công ty cũng chẳng có gì cần đến. Buồn chán, anh lái xe đến tìm Tống Trừng Nhượng.
Tống Trừng Nhượng vừa gặp khách hàng xong trở về, thấy người đàn ông đang ngồi chồm hỗm trước cửa nhà mình, liền lướt qua mà không thèm liếc, mở cửa bước vào.
"Này!" Thẩm Tư Chu đứng dậy đuổi theo vào, "Tôi to đùng thế này mà anh làm như không thấy à?"
Tống Trừng Nhượng vừa rót nước vừa hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có chuyện thì không được tìm anh à?" Thẩm Tư Chu lười biếng tựa lưng vào ghế sofa, vắt chân lên, lắc lư chiếc điện thoại trong tay một cách lơ đãng.
"Ý Ý về Tuyền Thành mà không mang theo cậu, cậu rảnh quá chứ gì."
Thẩm Tư Chu thấy anh ta nói chắc như đinh đóng cột, chợt nói: "Ý Ý đi làm rồi."
"Em ấy về Tuyền Thành."
Thẩm Tư Chu nói nghiêm túc: "Không có đâu."
Tống Trừng Nhượng mở laptop ra, bình tĩnh nói: "Không thể nào."
"Thật mà, cô ấy nói dạo này tâm trạng không tốt, không muốn về."
"Vậy còn bệnh của dì nhỏ…" Giọng Tống Trừng Nhượng đột ngột ngưng bặt, nghiêng đầu nhìn anh, lặp lại ba chữ đầy chắc chắn: "Không thể nào."
Sau khi rời khỏi nhà Tống Trừng Nhượng, Thẩm Tư Chu ngồi trong xe suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gửi tin nhắn cho Ôn Ý hỏi cô đã đến chưa.
Khi nhận được ảnh cô gửi kèm câu trả lời, nhìn thấy pháo hoa và pháo nổ do người bán rong bày bán trong ảnh, anh lại nhớ đến đêm giao thừa bảy năm trước.
Anh biết sinh nhật Ôn Ý là ngày 1 tháng 1, do tình cờ nhìn thấy trong hồ sơ. Cô chưa bao giờ chủ động nhắc đến, như thể không thích sinh nhật.
Tối giao thừa năm đó, mọi người hẹn nhau ra bờ sông đếm ngược đón năm mới, nhưng cô từ chối. Khi được hỏi lý do, cô chỉ lấp lửng nói: "Ba không cho đi."
Bạn học thắc mắc: "Ngày mai là Tết Dương lịch, sao gia đình còn quản chặt vậy?"
Ôn Ý không giải thích nhiều, chỉ cười nhẹ xin lỗi rồi ngoan ngoãn về nhà.
Trên đường ra bờ sông cùng bạn, Thẩm Tư Chu thấy người ta lén bán pháo hoa pháo nổ. Bạn cậu thấy còn sớm nên mua vài cái chơi thử.
Khi họ đến nơi đã khá muộn, người đông như kiến, không khí vô cùng náo nhiệt. Thẩm Tư Chu đột nhiên nhớ đến Ôn Ý, nhớ rằng đúng 0 giờ là sinh nhật mười bảy tuổi của cô, nhớ rằng cô đã bỏ lỡ không khí náo nhiệt này. Chắc chắn cô sẽ buồn.
Thế là cậu quay lại chỗ bán pháo, mua hai cái pháo hoa cuối cùng.
Bạn cậu nói pháo hoa không thú vị, nổ cái là hết. Nhưng Thẩm Tư Chu không nghĩ thế, pháo hoa tuy ngắn ngủi, nhưng khoảnh khắc bừng sáng ấy có thể xua tan mọi u ám.
Cậu đột ngột hủy hẹn với bạn, gần đến 0 giờ thì chạy đến dưới lầu nhà Ôn Ý, đốt pháo hoa cho cô xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!