Ôn Ý suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy cái "sợ" mà Thẩm Tư Chu nói đến có thể là chỉ Tống Trừng Nhượng.
Không hiểu vì sao, Ôn Ý theo bản năng cảm thấy không thể để Tống Trừng Nhượng biết chuyện này. Nếu anh trai cô biết cô muốn sống chung với một người bạn, chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.
Đặc biệt là người bạn đó lại còn là Thẩm Tư Chu.
"Cậu yên tâm, mình sẽ không nói với Tống Trừng Nhượng đâu." Ôn Ý cam đoan với anh.
"Tôi đâu có nói là sợ anh ta." Thẩm Tư Chu vừa nghịch lớp băng gạc trên tay, vừa khẽ ngước mắt nhìn cô, giọng nói đầy ẩn ý: "Tôi sợ ba anh chàng cậu đang tán cùng lúc kéo tới đánh tôi."
Ôn Ý không hiểu: "Ý gì vậy?"
"Cậu tự nói đấy chứ."
Cô mơ hồ không nhớ, Thẩm Tư Chu tốt bụng nhắc nhở: "Bar Blue, trò chơi hôm đó."
Cuối cùng Ôn Ý cũng nhớ ra mấy lời linh tinh mình đã nói trong lúc chơi trò chơi ở quán bar hôm đó, không nhịn được bật cười: "Trò chơi trong bar mà cậu cũng tin à? Là người lạ với nhau, ai nói thật chứ."
"Không phải cậu tổ chức cái buổi đó à?"
"Là A Nịnh tổ chức, mình với cậu ấy chỉ nói bừa thôi." Ôn Ý ngừng lại, phản hỏi anh: "Chẳng lẽ cậu nói thật à?"
Ba ngày không ăn vì một cô gái.
Thẩm Tư Chu kéo nhẹ lớp băng trên tay, khóe môi nhếch lên, giọng thản nhiên: "Làm gì có, làm thế có mà chết đói."
Ôn Ý thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: "Thế nên đừng lo, sẽ không có ba người đàn ông kéo tới đánh cậu đâu."
"Vậy có một người thì sao?" Anh lại hỏi.
Thẩm Tư Chu biết chắc cô sẽ không làm chuyện theo đuổi ba người cùng lúc, nhưng đã từng có thể bịa ra lời nói dối như vậy, ai biết được trước đây cô có từng thích ai hay không.
Thời cấp ba phần lớn thời gian Ôn Ý dành để học và vẽ tranh, rất ít tiếp xúc với bạn học trong lớp, đặc biệt là con trai. Cô đoán là giờ mình còn chẳng gọi đúng tên được mấy người trong số đó.
Với tính cách chậm nhiệt thế này, Thẩm Tư Chu thật sự không tưởng tượng nổi có người con trai nào lại khiến cô chủ động.
Phải thích đến mức nào cơ chứ.
"Không có đâu." Ôn Ý nghe ra ẩn ý trong câu hỏi của anh, rất thẳng thắn nói: "Mình không có bạn trai."
"Người theo đuổi."
"Hả?"
"Bạn trai cũ."
"…"
Ôn Ý cảm thấy anh đang nhàn rỗi quá mức nên nói linh tinh, lười đáp lại, xách hộp thuốc nhỏ lên nói: "Không còn sớm nữa, đi tắm rồi ngủ thôi, nhớ đừng để tay dính nước."
Vừa dứt lời, trong phòng khách vang lên một tiếng "xoẹt".
Ôn Ý quay lại, thấy Thẩm Tư Chu từ từ giơ tay phải lên, lớp băng gạc đã hoàn toàn bung ra, lủng lẳng đung đưa bên cổ tay.
Anh nhìn tay mình, vẻ mặt hơi vô tội: "Bị rơi rồi."
"…"
Ôn Ý lại giúp anh băng lại lần nữa, sau đó vào phòng ngủ lấy đồ dùng tắm rửa, chuẩn bị đi tắm thì chợt phát hiện không mang theo khăn trùm đầu, dây buộc tóc cũng không tìm thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!