Ôn Ý còn chưa kịp chuyển hết đồ vào phòng ngủ chính thì Thẩm Tư Chu đã kéo hành lý lên rồi.
Một vali màu đen và một túi đầy những lọ lọ chai chai.
"Để tôi giúp cậu." Thẩm Tư Chu không lo đến đồ của mình trước, mà vội vàng bê hết hành lý của cô vào phòng ngủ chính.
Ôn Ý không ngờ anh lại vội vàng chuyển đến như vậy, nghĩ một lúc chỉ có thể đoán ra một khả năng, liền hỏi: "Cậu bị anh trai mình đuổi ra khỏi nhà à?"
Thật ra Thẩm Tư Chu cũng không biết trong mắt cô, hình ảnh của anh trai của cô lại tệ như vậy, liền mượn cớ trả lời mơ hồ: "Ừ cũng gần gần như vậy."
Không phải Ôn Ý nói xấu anh trai, mà là cô quá hiểu tính cách của anh mình, mọi thứ đều không quan trọng bằng công việc, khi làm việc thì cần tuyệt đối yên tĩnh. Mà Thẩm Tư Chu thì khá là ồn ào.
Hồi cấp 3, cậu nói không ngừng, ngồi sau cô được một tháng là tìm đủ cách bắt chuyện, đến khi ngồi cùng bàn thì lại càng không kiêng dè. Hai người truyền giấy ghi chú cho nhau mà gộp lại chắc cũng dày bằng hai quyển sách.
Lúc mới gặp lại, Ôn Ý thấy Thẩm Tư Chu thay đổi rất nhiều, nói ít hẳn, luôn có vẻ uể oải, thờ ơ với mọi thứ, không còn cái vẻ sôi nổi như cậu thiếu niên hồi xưa.
Lúc đó cô nghĩ chắc là vì lớn lên rồi, tính cách sẽ thay đổi. Nhưng dạo gần đây, khi hai người bắt đầu cởi mở lại, cô dần nhận ra, hình như Thẩm Tư Chu năm xưa đang quay trở lại.
"Cậu có đói không?" Anh hỏi.
Sau giờ làm việc, Ôn Ý vội vàng đi chuyển nhà nên chưa ăn tối. Bị anh hỏi vậy, cô mới thấy bụng mình quả thật có chút đói.
"Ra ngoài ăn nhé?" Cô hỏi.
"Tôi mua mì và cà chua dưới nhà rồi." Thẩm Tư Chu lấy túi từ trên vali xuống, "Nấu mì ăn nhé?"
Ôn Ý ngạc nhiên khi biết Thẩm Tư Chu biết nấu ăn, hồi trước anh thậm chí còn chưa từng bước vào bếp.
Nhà Thẩm Tư Chu không hề nghèo, thậm chí có thể gọi là rất giàu, điều này Ôn Ý đã biết từ thời cấp 3.
Khi cậu mới chuyển đến, có bạn học buôn chuyện rằng trường cũ của cậu là "Trường THPT Quốc tế Giang Thành Số 1", học phí mỗi năm tám vạn tệ, là nơi con nhà giàu học để chuẩn bị du học.
Cả Trình Linh khi đó cũng thì thầm hỏi Ôn Ý: "Chiếc đồng hồ Thẩm Tư Chu đeo là thật không vậy? Mình thấy chính hãng giá hơn bốn vạn đấy."
"Không biết nữa." Ôn Ý thật sự chưa từng để ý.
"Nhà cậu ấy làm gì thế? Có từng nói với cậu chưa?"
"Sao cậu ấy phải nói với mình chuyện bố mẹ làm nghề gì?" Ôn Ý thấy lạ.
Sau đó lại có mấy cô gái khác lân la hỏi han, bảo rằng áo khoác mùa đông của Thẩm Tư Chu giá tám ngàn, giày cả chục ngàn, balo là phiên bản giới hạn của mấy nhãn hiệu xa xỉ.
Với học sinh như họ, những con số đó thực sự quá xa vời.
Nhưng Ôn Ý chưa từng quan tâm mấy chuyện đó. Cô làm bạn với Thẩm Tư Chu không phải vì cậu có tiền, mà vì chính con người cậu.
Hơn nữa, khi ở cạnh cậu, cô không thấy cậu khoe mẽ gì cả, cũng không có kiểu tính khí công tử. Đồ ăn vặt ba đồng ở căng
-tin, cậu cũng ăn rất vui vẻ.
Cô biết Thẩm Tư Chu chưa từng vào bếp, là vì có một lần nghỉ đông, cậu đột nhiên gọi điện hỏi: "Ôn Ý, làm sao bật bếp thế? Tôi muốn nấu mì."
Ôn Ý hay giúp bố mẹ nấu cơm nên mấy chuyện này rành lắm, hỏi lại: "Nhà cậu dùng khí than hay khí tự nhiên?"
"Cái gì cơ?"
Ôn Ý phải chỉ dẫn từng bước để cậu bật bếp. Thẩm Tư Chu hùng hồn nói "OK OK", rồi cúp máy. Chưa đến một phút sau lại gọi lại:
"Cho mì vào trước hay cho muối vào trước nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!