Chương 13: (Vô Đề)

Thẩm Tư Chu giúp Ôn Ý vào làm ở Tập đoàn Cảnh Thuận, sắp xếp chỗ ở tại khu nhà Nhất Hào, tất cả chỉ là để làm những gì trong khả năng mình có thể, giúp đỡ cô.

Anh chưa từng dám mơ đến chuyện sống chung.

Một chuyện tốt trời ban như vậy bất ngờ rơi xuống đầu khiến Thẩm Tư Chu ngẩn người mất một lúc.

Ôn Ý giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh, tưởng anh chưa nghe rõ, đang định lặp lại lần nữa thì bất ngờ bị anh nắm lấy tay, bên tai vang lên một tiếng chắc nịch:

"Muốn!"

Giọng điệu nôn nóng như thể sợ cô sẽ đổi ý.

"Được thôi." Ôn Ý khẽ cười: "Thứ Hai mình sẽ nộp đơn xin lại chỗ ở, chờ ổn định xong rồi mình liên lạc với cậu."

Điện thoại của Thẩm Tư Chu lại reo lên lần nữa, giục giã anh. Anh đành buông tay cô ra, thấp giọng dặn:

"Cậu nhất định phải nhớ gọi cho tôi đấy."

Ôn Ý gật đầu, vẫy tay chào anh rồi quay người đi về phía cổng nhà.

Từ nhỏ cô đã sống trong một gia đình "bề ngoài yên ổn, bên trong sóng ngầm": một người ba nóng nảy, một người mẹ bốc đồng và hấp tấp, một người anh chỉ biết sống theo ý mình. Đã quen với những cuộc cãi vã triền miên trong nhà, nên khi trưởng thành, dù gặp chuyện gì hay nghe lời gì, cô cũng luôn giữ bình tĩnh, dùng thái độ ôn hòa để giải quyết vấn đề.

Với tính cách của Ôn Ý, việc mở miệng rủ người khác sống chung thực sự là việc cô chưa từng nghĩ đến. Cô biết lời nói và hành động vừa rồi có hơi bốc đồng.

Có lẽ là vì thương cảm cho hoàn cảnh hiện tại của Thẩm Tư Chu, hoặc cũng có thể chỉ vì ly trà sữa anh mang về từ tiệm gần trường cấp ba ngày xưa.

Dù là lý do gì đi nữa, cô cũng không hối hận.

Ôn Ý về đến nhà Tần Tư Nịnh, cô ấy đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách. Thấy cô về liền lo lắng hỏi:

"Thế nào rồi? Bọn họ có bắt nạt cậu không?"

"Không, mình không sao." Ôn Ý đáp.

Tần Tư Nịnh thở phào nhẹ nhõm: "Mình nhắn WeChat cho cậu mà cậu không trả lời, làm mình lo chết đi được."

Lúc này Ôn Ý mới nhớ ra đống tin nhắn thoại, liền xin lỗi: "Trên đường về mình đang nói chuyện với Thẩm Tư Chu nên quên mất tiêu."

"Thẩm Tư Chu? Anh ta đưa cậu về à?" Tần Tư Nịnh ngạc nhiên. "Sao hai người lại đi chung thế?"

Rồi lập tức nhớ ra: "À đúng rồi, hôm nay cậu đi họp lớp, anh ta cũng là bạn cấp ba mà."

Ôn Ý gật đầu, không nhắc đến những vòng vo bên trong, mà chuyển chủ đề về chuyện Dư An Nam và bạn trai, nói sơ qua dự định của mình.

"Thuê riêng một căn hả? Tuyệt vời!" Tần Tư Nịnh nhảy dựng lên vì phấn khích, vỗ tay nói: "Cho mình ở chung với! Mình ở với!"

Ôn Ý đoán chuyện sống chung kiểu gì rồi cũng không giấu nổi, mà thật ra cũng chẳng có gì phải giấu. Cô nói thẳng:

"Mình định sống chung với Thẩm Tư Chu."

"Ai cơ? Cậu nói ai cơ?" Tần Tư Nịnh tròn xoe mắt: "Là anh ta chủ động đề nghị sống chung với cậu á? Tất nhiên là phải từ chối rồi! Hai người cũng đã bảy năm không liên lạc, ai biết giờ anh ta là loại người gì?"

"Người đề nghị là mình."

"…?"

Tần Tư Nịnh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, lấy rượu vang và ly cao chân ra, không biết lôi từ đâu ra hai bịch hạt hướng dương, ngồi khoanh chân, bày ra dáng vẻ chuẩn bị nghe chuyện: "Nào, nói hết cho chị nghe coi."

Ôn Ý thấy cái thế trận này thì biết đêm nay chắc khó thoát, bèn kể đơn giản suy nghĩ của mình: bạn cũ bây giờ sống rất khó khăn, gần đây cũng đã giúp cô nhiều chuyện, nên cô muốn giúp lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!