Chương 10: (Vô Đề)

Ôn Ý không cần phải giữ kẽ với Tần Tư Nịnh, cũng chẳng lo bị cô bạn chê phiền, thế là kể hết chuyện xảy ra ở công ty hôm nay không sót một chữ.

"Chỗ đó là chỗ đậu xe của tổng giám đốc á? Đậu rồi thì đậu, chạy lẹ là được mà." Tần Tư Nịnh phản ứng y chang cô, còn mắng một câu: "Có phải đậu nhầm chỗ của quản lý đâu, tổng giám đốc còn chưa mở miệng, ổng gọi cậu lên nói chuyện làm gì? Nịnh bợ mà nịnh cũng không xong!"

"Chắc là bực mình vì thấy quản lý xứng có chỗ đậu riêng." Ôn Ý vừa uống nước vừa thản nhiên nói.

Tần Tư Nịnh quay sang nhìn cô, giơ ngón cái: "Ý Ý bây giờ mắng người mà nghe sang ghê."

Ôn Ý bị chọc cười: "Thật ra quản lý cũng không nặng lời, gọi riêng mình ra nói thì cũng không tính là chuyện to, chắc tại mình kỳ vọng vào công ty Cảnh Thuận hơi cao, ngày đầu đã gặp bao nhiêu chuyện, hơi chán."

"Sao lại không to? Đâu phải cậu làm sai trong công việc, ông ta lấy tư cách gì mà dạy đời cậu? Một thằng sếp ngu cũng đủ cho cậu khổ ba đời đấy. Cậu nhất định phải tỏ rõ thái độ, không thì sau này ông ta cứ nhè cậu ra mà bắt nạt."

Trong hai năm làm việc ở Tập đoàn Mộ Tín, Ôn Ý chưa từng gặp tình huống như vậy, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn chốn công sở, cô có chút kinh nghiệm: "Cậu yên tâm, mình biết chừng mực. Mình thấy trưởng phòng Marketing khá ổn, hôm nay chị ấy không có mặt, để sau mình xem sao."

"Lãnh đạo nữ thì khác chứ, tầm nhìn bao giờ cũng lớn hơn." Tần Tư Nịnh ngẩng cao đầu, nói đầy hàm ý.

Ôn Ý liền hùa theo: "Đúng rồi, lãnh đạo nữ tốt mà, ví dụ như tổng giám đốc Tần của tụi mình đó."

Tần Tư Nịnh cười tít mắt: "Vẫn là bé Ôn nhà mình có con mắt nhìn người!"

Cô bắt chéo chân, khoanh tay lại: "Nhưng mà đồng nghiệp mới của cậu hình như không đơn giản nha, rõ là cố ý nói mấy chuyện đó cho giám đốc nghe, ra vẻ hiền lành, giả vờ vô tội, đúng kiểu "trà xanh" đó."

Ôn Ý tất nhiên nghe ra Dư An Nam cố ý nhắc đến chuyện ấy trong bữa trưa, hỏi "Tổng giám đốc có phải người tốt không" thật sự là rất gượng ép, chiêu trò lại vụng về. Nếu cô không nhắc, thì trong công ty sẽ chẳng ai biết chuyện đó cả.

"Công việc vẫn chưa chính thức bắt đầu, mình sẽ cẩn thận hơn." Ôn Ý mới tiếp xúc với Dư An Nam vài ngày nên vẫn giữ thái độ dè dặt. Cô vốn rộng lượng với phụ nữ.

"Đừng nói là đồng nghiệp ở chung phòng chính là cô ta nhé?"

"Ừm, đúng rồi."

Tần Tư Nịnh suy nghĩ một lúc: "Thôi được, cứ ở chung tạm đi, hai phòng tách biệt, sau giờ làm hạn chế tiếp xúc là được."

Ôn Ý cũng nghĩ vậy. Đơn xin ở đã nộp rồi, giờ mà rút lại thì không ổn, bên Dư An Nam cũng không dễ đưa ra lý do từ chối.

Nói thêm vài câu, hai người ai về phòng nấy, chuẩn bị đi tắm nghỉ ngơi.

Ôn Ý mở WeChat, định xem Thẩm Tư Chu có nhắn tin không. Nhưng vừa thấy cái ảnh đại diện vẫn im lìm thì mới sực nhớ ra, quan hệ giữa họ đâu phải thân đến mức nhắn tin chúc ngủ ngon.

Cô không chủ động hỏi, mà chuyển sang đọc tin nhắn của Quý Hoài gửi từ tối qua tới giờ, hỏi cô đang làm gì, chia sẻ vài tin tức thú vị, kiên nhẫn và không hề gián đoạn.

Ôn Ý: "Xin lỗi, tối qua tôi ngủ quên, hôm nay đi làm bận quá nên không kịp xem tin nhắn."

Quý Hoài: "Tôi đoán được rồi, không sao cả, công việc của cô quan trọng hơn."

Quý Hoài: "Tôi muốn hỏi cô cuối tuần có rảnh không, tôi tìm được một nhà hàng khá ổn, muốn mời cô đi ăn thử."

Anh rất lễ độ, giọng điệu ôn hòa, Ôn Ý cũng trả lời nghiêm túc: "Tôi mới đi làm, cuối tuần chắc phải bận dọn nhà."

Quý Hoài: "Vậy để lần sau vậy."

Quý Hoài: "Cô làm nghề gì vậy?"

Ôn Ý: "Thiết kế."

Quý Hoài: "Ồ, tôi cũng học vẽ, giờ là giáo viên mỹ thuật."

Ôn Ý nghe đến đây mới thấy có chút hứng thú, vừa định trả lời thì trên màn hình bật ra một tin nhắn mới, là từ Thẩm Tư Chu.

Tay cô đang gõ chữ liền khựng lại, quay ra bấm vào cuộc hội thoại với Thẩm Tư Chu. Thì ra là anh nhắn tin báo đã về đến nhà an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!