Chương 9: (Vô Đề)

Thấy dáng vẻ toát lên vẻ trẻ trung sôi nổi của anh, tâm trạng của Ôn Ý bỗng tốt lên không ít. Cô nhìn chiếc xe phía sau lưng anh, hỏi:

"Của cậu à?"

"Là… là của anh cậu." Thẩm Tư Chu mở cửa ghế phụ, không nói thêm gì nữa, "Lên xe đi."

Ôn Ý ngồi vào, cài dây an toàn rồi hỏi: "Sao cậu lại lái xe của anh mình?"

Thẩm Tư Chu trả lời ngay không do dự: "Gần đây tôi đang ở nhờ nhà anh ấy, đôi khi anh ấy phải đi gặp khách hàng, tôi có thể lái xe giúp."

Nghe xong, Ôn Ý bỗng nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.

Thậm chí cô còn thấy Thẩm Tư Chu có chút đáng thương. Dù gì cũng từng đi du học, học trường danh tiếng, là người tài năng xuất chúng, vậy mà giờ lại phải làm tài xế cho Tống Trừng Nhượng.

Dù đã hơn bảy năm không gặp, Ôn Ý cũng không rõ bây giờ anh làm gì, nhưng cô tin Thẩm Tư Chu chắc chắn là người có năng lực. Nếu hiện tại chưa thuận lợi, chắc cũng chỉ là thiếu một cơ hội thôi.

Cô im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: "Anh mình nhờ cậu đến đón mình à?"

"Không thể là tự tôi muốn đến à?"

Giọng nói thấp trầm vang lên bên tai, anh đáp không chút do dự, rất tự nhiên, cũng rất thẳng thắn. Ôn Ý hơi ngẩn người, cúi mắt không nói gì thêm.

Thẩm Tư Chu thử dò hỏi: "Sao cậu tan làm muộn vậy? Công ty có chuyện gì à?"

Những chuyện vụn vặt phiền phức ở công ty hôm nay, Ôn Ý không muốn than vãn với anh, chỉ trả lời đơn giản: "Quản lý gọi mình nói chuyện, nên bị trễ."

"Nói chuyện sau giờ làm à?" Thẩm Tư Chu bật cười, giọng hơi giễu cợt: "Chọn thời điểm cũng khéo ghê."

"Mới ngày đầu, chắc muốn ra oai."

"Người ta thích ra oai thì cứ ra, cậu có bức xúc đừng có nuốt vào trong. Cậu đi làm là để cống hiến cho công ty, chứ không phải để bị hành hạ." Giọng Thẩm Tư Chu nghe lười nhác, nhưng lời nói lại đầy quan tâm.

Lời này giống với những gì Tần Tư Nịnh nói sáng nay, mọi người đều lo cô sẽ tự ti khi vào làm ở tập đoàn lớn như Cảnh Thuận, sợ cô đối đãi với đồng nghiệp quá nhún nhường, quá nhu nhược.

"Mình biết rồi." Ôn Ý nói.

Anh lại hỏi: "Quản lý của cậu là nam hay nữ?"

"Nam."

"Chả trách, thích làm "ông bố dạy đời" thật." Thẩm Tư Chu tỏ ra khó chịu, "Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi… tôi sẽ nói lại với Tống Trừng Nhượng."

Ôn Ý nghe ra anh vốn định nói "nói với tôi", nhưng lại sửa thành "nói lại với anh cậu", nhịn không được bật cười: "Được, cảm ơn cậu."

Bên trong xe bỗng trở nên yên lặng. Thẩm Tư Chu không nói thêm gì, cũng không mở chủ đề mới.

Một lúc sau, khi đang dừng xe chờ đèn đỏ, anh bất ngờ lên tiếng, giọng trầm và hơi buồn: "Cậu không cần khách sáo với tôi như vậy."

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút cô đơn.

Ôn Ý đúng là hay nói cảm ơn, đó là phép lịch sự trong giao tiếp, nhưng cũng là biểu hiện của sự xa cách.

"Ừm, lần sau mình sẽ chú ý." Cô nói.

Thẩm Tư Chu như khựng lại hai giây, nghiêng đầu nhìn cô. Ôn Ý khẽ cong môi, ánh mắt cong cong, dịu dàng và thân thiện. Cô nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đèn xanh rồi."

Anh mới đạp ga, khóe miệng không kiềm được cũng cong lên, khẽ ho để nén tiếng cười suýt bật ra.

Xe chạy đến gần khu nhà Tần Tư Nịnh, Ôn Ý bảo cậu dừng bên đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!