Sau khi đặt điện thoại xuống, Ôn Ý đột nhiên chẳng còn buồn ngủ nữa. Cô muốn hỏi Thẩm Tư Chu tại sao năm xưa lại ra đi không một lời từ biệt, có phải là vì lý do gì khó nói hay không.
Cô mở khung trò chuyện, gõ vài dòng rồi lại dừng lại.
Cô không đủ can đảm để gửi đi.
Dù anh có lý do đi chăng nữa thì cũng đâu thay đổi được gì. Việc anh lặng lẽ rời đi là sự thật, và bảy năm qua cũng không thể nào bù đắp nổi.
Ôn Ý định tắt điện thoại, nhưng ngón tay run nhẹ, vô tình nhấn hai lần. Nhìn lại màn hình: "Bạn đã vỗ vai Thẩm Tư Chu."
Cô hoảng hốt ném điện thoại sang bên, luống cuống không biết phải làm gì. Mãi sau khi bình tĩnh lại, cô mới cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn trả lời từ Thẩm Tư Chu: "?"
Ngay sau đó, anh nhắn thêm một câu, không hỏi lý do, mà chỉ nói: "Mai không đi làm à? Sao còn chưa ngủ?"
Ôn Ý: "Sao cậu biết?"
Thẩm Tư Chu: "Nghe anh trai cậu nói."
Ôn Ý: "Ồ, mình đi ngủ ngay đây."
Nhưng cô không nhịn được, lại hỏi:
"Thế sao cậu cũng chưa ngủ?"
Thẩm Tư Chu: "Đang nghĩ về công việc."
Ôn Ý chợt nhớ đến chuyện anh thất nghiệp, vội an ủi: "Đừng quá lo lắng, mình tin chắc cậu sẽ làm được."
Thẩm Tư Chu: "Cậu tin tôi đến thế sao?"
Ôn Ý khựng lại. Cô thử tưởng tượng nếu người đối diện là Tần Tư Nịnh hay Tống Trừng Nhượng, chắc chắn cô sẽ không nói như vậy.
Cô chợt nhận ra, mình thực sự rất tin Thẩm Tư Chu. Một niềm tin ăn sâu vào máu thịt.
Hồi cấp ba, cậu hay nói:
"Cậu tin không, lần này tôi sẽ đứng nhất."
"Tin không, trận bóng rổ này tôi nhất định thắng."
"Tin không, cuộc thi chạy dài tôi chắc chắn giành quán quân."
Những lời đó nghe đầy ngông cuồng, giọng điệu cà lơ phất phơ như đang khoác lác. Nhưng lần nào cậu cũng làm được.
Ôn Ý: "Ừ, mình tin cậu."
Một lúc lâu sau, Thẩm Tư Chu mới nhắn lại: "Muộn rồi, cậu ngủ đi. Chúc ngủ ngon."
Ôn Ý: "Ngủ ngon."
Không biết có phải vì cuộc trò chuyện đó hay không, nhưng Ôn Ý thấy nhẹ nhõm hơn nhiều và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Ôn Ý không dám nấn ná. Cô lập tức dậy, thay đồ, trang điểm chỉnh tề, chuẩn bị bắt tàu điện ngầm đến Tập đoàn Cảnh Thuận.
Vừa bước ra cửa thì một chiếc xe màu đen lướt đến, đỗ ngay trước mặt cô. Ôn Ý nhận ra ngay, cố nhịn cười nhìn Tần Tư Nịnh bắt đầu "diễn".
Cô hạ cửa kính, dùng một tay hất mái, nghiêng đầu nói:
"Em gái, đi một mình à? Lên xe, chị chở đi hóng gió."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!