Ôn Ý sững người một lúc, không biết nên trả lời thế nào. Cửa tàu điện ngầm từ từ khép lại, hình ảnh khuôn mặt thanh tú của cô phản chiếu lên lớp kính, hòa vào bóng dáng người đàn ông kia.
Loa thông báo vang lên, tàu điện rời ga, tiếp tục hành trình đến trạm tiếp theo.
Ôn Ý đứng nguyên tại chỗ rất lâu, sau đó mới xoay người đi lên cầu thang.
Công việc và chuyện nhà cửa gần như đã ổn định, sau khi về nhà, cô kể cho Tần Tư Nịnh chuyện sắp chuyển đi.
"Chuyển ra ngoài làm gì, cậu cứ ở với mình là được rồi." Tần Tư Nịnh tỏ rõ vẻ không tán thành.
Ôn Ý đã đoán trước cô ấy sẽ phản ứng như vậy nên chuẩn bị sẵn lý do: "Nhà cậu cách Cảnh Thuận xa quá. Công ty mình lại có ký túc xá, giá rẻ nữa. Mình chuyển vào đó ở cho tiện đi làm."
Tần Tư Nịnh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Hay là mình dọn qua ở với cậu đi? Tháng sau ba mẹ mình về nước, mình không muốn sống chung với họ đâu. Cậu thuê nhà hai phòng đúng không? Mình ở phòng còn lại, chia đôi tiền thuê, khoảng cách không vấn đề gì cả, dù sao mình cũng lái xe đi làm mà."
Ôn Ý biết rõ, thật ra cô ấy muốn giúp mình giảm bớt gánh nặng tiền thuê. Nếu thật sự không muốn sống với ba mẹ, cô hoàn toàn có thể về ở trong mấy căn nhà thuộc quyền sở hữu của mình.
"Mình đã hẹn thuê chung với một đồng nghiệp rồi." Ôn Ý bịa thêm lý do để từ chối.
Tần Tư Nịnh ôm gối hét lên: "Cậu dám giấu mình đi ở với con gái khác! Cậu thay lòng! Cậu bắt cá hai tay! Đồ cặn bã họ Ôn!"
Ôn Ý bật cười, vỗ vỗ đầu cô ấy như đang dỗ thú cưng: "Chờ mình chuyển sang rồi, sẽ mời cậu đi ăn một bữa."
Cô ấy lập tức bật dậy, đôi mắt sáng rỡ đầy mong đợi: "Vậy mình có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?"
"Gì cơ?"
"Gọi anh cậu tới luôn."
Biểu cảm của Ôn Ý trở nên hơi phức tạp, không kìm được tò mò: "Cậu với ảnh nói chuyện hợp lắm hả?"
Tần Tư Nịnh do dự: "Chắc là… cũng tạm ổn?"
Ôn Ý nghe không hiểu kiểu mập mờ này, truy hỏi ngay: "Đến mức nào rồi?"
Tần Tư Nịnh ấp a ấp úng: "Gọi là… giai đoạn làm quen… chăng?"
"Nói tiếng người đi."
"Anh ấy còn chưa kết bạn với tớ nữa."
"……"
Nghĩ đến đối tượng là Tống Trừng Nhượng, Ôn Ý cảm thấy chuyện này cực kỳ hợp lý. Cô chỉ đành bất lực lắc đầu:
"Cậu bỏ đi. Anh mình không có bảy tình sáu dục đâu, lại còn cố chấp cực kỳ. Ai cũng không thể lay chuyển tình yêu duy nhất của anh ấy dành cho nghề luật."
Tần Tư Nịnh giơ ngón tay lắc lắc, tỏ rõ thái độ "không đâm đầu vào tường không chịu từ bỏ", vô cùng kiên quyết:
"Bổn tiểu thư chỉ thiếu một cơ hội thôi. Chỉ cần mình kết bạn được với anh ấy, mọi thứ sẽ khác."
"Anh mình sẽ chặn cậu đó." Ôn Ý tàn nhẫn đáp.
"Lòng tham của mình chưa chết!" Tần Tư Nịnh làm vẻ đáng thương, "Ý Ý, cậu sắp rời xa mình rồi, đến chút việc nhỏ này cũng không chịu giúp sao?"
"Đừng có định chơi trò đạo đức với mình."
"Mình không hề đạo đức mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!