Chương 58: (Vô Đề)

Ôn Ý ôm cuốn sổ vẽ ngồi bệt xuống đất, chậm rãi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra suốt những năm qua.

Cô có bất ngờ không? Có một chút, nhưng dường như mọi thứ đều hợp lý.

Cô biết Thẩm Tư Chu khi xưa chuyển trường là có lý do, cũng biết mỗi năm anh đều bay đến Đại học Văn Lâm để nhìn mình, nếu nói rằng anh đã rung động từ thời cấp ba, cũng rất hợp tình hợp lý.

Nhưng vẫn có quá nhiều điều thật khó tin.

Hồi đó Tống Trừng Nhượng chưa từng tặng cô quà sinh nhật, chỉ gửi phong bao lì xì rồi nói một câu "chúc mừng sinh nhật". Nhưng từ khi nào thì bắt đầu thay đổi nhỉ? Hình như là từ năm Thẩm Tư Chu rời đi.

Năm ấy, vào sinh nhật của cô, có một món quà được gửi từ London: một sợi dây chuyền do một nhà thiết kế ít người biết đến thực hiện, chỉ bán ở nước ngoài.

Cũng đúng năm đó, Tống Trừng Nhượng đi du học Anh, Ôn Ý vô thức cho rằng món quà đó là anh trai gửi.

Sau đó là nước hoa, bút vẽ, khăn quàng cổ, túi xách… rồi cả những món quà cô nhận được vào những dịp bình thường, cô đều ngầm mặc định là Tống Trừng Nhượng tặng.

Mỗi món quà đều là thứ cô thích, đều đắt tiền, nhất định người tặng đã hiểu rõ cuộc sống của cô, suy nghĩ và chọn lựa rất kỹ trước khi gửi đi.

Năm đó Thẩm Tư Chu cũng đi du học, họ vẫn theo dõi nhau trên Weibo, anh và Tống Trừng Nhượng là bạn khi ở London. Còn nữa, Tống Trừng Nhượng vốn không giỏi tặng quà, anh từng định tặng cho Tần Tư Nịnh một chiếc bình giữ nhiệt. Anh hoàn toàn không hiểu sở thích con gái.

Nếu tất cả là do Thẩm Tư Chu đứng sau, thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý.

Thì ra suốt bảy năm xa cách ấy, trong những ngày tháng cô không hề hay biết, vẫn luôn có một người âm thầm dõi theo và giúp đỡ cô từ phía sau.

Ánh mắt Ôn Ý lại rơi vào bìa cuốn sổ vẽ. Cô không nhớ Thẩm Tư Chu đã mua nó từ bao giờ, nhưng chắc chắn là vì có liên quan đến cô.

Bìa là hình một cô gái đứng giữa cánh đồng hoa tulip.

Mà tulip lại là loài hoa mà Thẩm Tư Chu tặng nhiều nhất.

Cô chợt nhớ tới bó tulip cam nhận được khi mới vào làm ở tập đoàn Cảnh Thuận. Thẩm Tư Chu nói là do Tống Trừng Nhượng bảo anh địa chỉ, nhưng rõ ràng hôm đó bọn họ đi bar mới biết nhà Tần Tư Nịnh ở đâu.

Quán cà phê là anh cố tình ngồi chờ, quán bar cũng vậy.

Tất cả những lần "tình cờ gặp nhau" sau này, hóa ra đều là những lần Thẩm Tư Chu âm thầm sắp đặt.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Tư Chu vừa bước vào vừa nói: "Ý Ý, anh về rồi đây." Vừa bước vào phòng khách, ánh mắt anh liền chạm phải cô đang ngồi trên sàn.

Anh nhìn thấy cuốn sổ vẽ trong tay cô, nhưng trước tiên anh bước đến ôm cô dậy, nhẹ giọng: "Sàn lạnh lắm, sau này không được ngồi dưới đất nữa, sẽ bị ốm đấy."

Ôn Ý nhìn thẳng vào mắt anh, không nói gì.

Thẩm Tư Chu xoa đầu cô, cười: "Sao thế? Ngẩn ra rồi à?"

Ôn Ý cúi đầu nhìn cuốn sổ vẽ, đưa cho anh. Thẩm Tư Chu thản nhiên "ồ" một tiếng: "Em xem rồi à? Dù gì cũng là vẽ em mà, xem thì xem thôi."

"Vì sao anh chưa bao giờ nói?" Cô hỏi khẽ.

"Nói gì cơ?" Thẩm Tư Chu hỏi lại, tùy ý lật hai trang, nhếch môi cười: "Chuyện này có gì phải nói đâu."

Ôn Ý nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Thẩm Tư Chu chưa bao giờ yêu bằng lời nói.

Anh chỉ âm thầm theo dõi những gì cô đăng trên mạng, quan sát sở thích của cô, rồi tặng những món quà tinh tế nhất.

Lặng lẽ tìm hiểu và quan tâm cuộc sống của cô, luôn kịp thời giúp đỡ khi cô gặp khó khăn.

Chăm chú lắng nghe từng điều cô nói, thực hiện từng ước nguyện nhỏ nhất của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!