Trong màn đêm, pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trong mắt Thẩm Tư Chu, lấp lánh như thể ẩn giấu cả một dải ngân hà.
Ôn Ý mỉm cười nhào vào lòng anh, nắm lấy áo anh hỏi: "Không phải nói ban tổ chức phải có mặt tại hiện trường sao? Không phải nói không xin được một ngày nghỉ sao? Lại lừa em nữa rồi đúng không?"
"Không có lừa em."
Thẩm Tư Chu ôm chặt eo cô, xoay một vòng, cười nói: "Nhưng bạn gái là ưu tiên hàng đầu mà."
Ánh sáng của pháo hoa dần tắt, mọi thứ xung quanh lại rơi vào bóng tối. Ôn Ý nhìn vào mắt anh, cảm thấy sáng đến mức không thể tin nổi.
Do hoàn cảnh gia đình, Ôn Ý trưởng thành và độc lập từ rất sớm. Mọi việc cô đều quen tự mình đối mặt, tự mình hoàn thành. Cô không dựa dẫm vào ai, dù là người thân hay bạn bè. Cô từng nghĩ chỉ cần một mình cũng có thể sống rất thoải mái.
Nhưng từ khi gặp Thẩm Tư Chu, thỉnh thoảng Ôn Ý lại có cảm giác như thể anh là một vị thần được ban xuống bên cô, món quà ưu ái riêng của ông trời dành cho cô.
Gió bên hồ nổi lên, mang theo chút se lạnh. Thẩm Tư Chu nắm tay cô, cùng nhau đi về hướng nhà.
Thị trấn nhỏ về đêm yên tĩnh đến lạ. Trên đường không có tiếng động cơ xe cộ, cũng không có sự ồn ào của đám đông. Ánh trăng xuyên qua lớp mây mỏng, hòa lẫn với ánh đèn đường vàng ấm trải xuống mặt đường.
Thẩm Tư Chu và Ôn Ý đan tay, lặng lẽ dạo bước trên phố.
"Anh cũng giỏi thật đấy, có thể khiến cả Tống Trừng Nhượng và A Nịnh giúp mình." Ôn Ý đong đưa tay anh cười nói.
"Tần Tư Nịnh là muốn giúp anh, còn Tống Trừng Nhượng đơn thuần là muốn giúp chính mình thôi."
Ôn Ý hiểu anh muốn nói gì, nhưng vẫn hơi bán tín bán nghi: "Không thể nào, anh trai em là người nghiêm túc lắm đấy."
"Nghiêm túc?"
Thẩm Tư Chu hừ mũi cười: "Đàn ông mà đã yêu thì chẳng có ai nghiêm túc cả. Không tin thì để xem tối nay ai về nhà trước, bọn mình hay bọn họ."
"Được thôi, cá cược nào."
Ôn Ý lấy danh dự hơn hai mươi năm tin tưởng anh trai mình ra đảm bảo, có thể anh ấy muốn ở riêng với A Nịnh, nhưng với tính cách cứng nhắc của anh ấy thì tuyệt đối không lang thang bên ngoài tới khuya thế này đâu.
Thẩm Tư Chu nhướng mày, hứng thú hỏi: "Vậy cược gì?"
"Người thua phải đồng ý làm một việc trong khả năng cho người thắng."
"Giao kèo luôn!"
Nói xong, Thẩm Tư Chu cũng không vội quay về, bước chân vẫn chậm rãi, như thể rất tự tin rằng Tống Trừng Nhượng chắc chắn vẫn đang hẹn hò ngoài kia.
Ôn Ý thoáng có chút nghi ngờ, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng nghiêm túc, tay chắp sau lưng của anh trai mình thì lập tức hết nghi ngờ luôn.
"Dạo này ở công ty thế nào?" Thẩm Tư Chu hỏi.
"Cũng ổn lắm." Ôn Ý trả lời theo phản xạ.
"Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."
Giọng Thẩm Tư Chu dịu dàng, lại hỏi: "Dạo này ở công ty thật sự thế nào?"
Ôn Ý nghe vậy liền bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi trả lời lại: "Đồng nghiệp dạo này đối xử với em rất nhiệt tình, cả trưởng phòng Thái, người vốn không ưa em, cũng trở nên thân thiện. Nên chắc là rất tốt."
Thẩm Tư Chu cúi đầu nhìn cô, cười bất lực: "Em nói được câu đó cũng giỏi thật."
Rõ ràng là vì quan hệ giữa họ đã lan truyền trong nội bộ công ty, khiến đồng nghiệp không ai dám đắc tội với cô, nên mới ra sức lấy lòng như vậy.
"Ít nhất thì em không phải đau đầu vì mối quan hệ công sở nữa, xem như họa trong phúc rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!