Không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngưng trệ, Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa tròn mắt nhìn hai người bọn họ. Ngay cả Ôn Ý và Tống Trừng Nhượng cũng bị hai tiếng "mẹ" đột ngột làm cho ngẩn ra.
Là Lý Tố Thanh mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí lúng túng: "Con vừa gọi gì thế? Có phải dì nghe nhầm không?"
Thẩm Tư Chu không phủ nhận, vẻ mặt điềm nhiên giải thích: "Dì ạ, xin lỗi, con vừa nghĩ đến chuyện công việc, buột miệng nói nhầm."
Lý Tố Thanh hoàn toàn không để bụng, phất tay cười tươi: "Không sao, không sao, có gì mà nhầm. Dì cứ coi như con gọi sớm một chút cũng được."
Thẩm Tư Chu nhếch môi cười nhẹ, chuyện cứ thế mà lướt qua.
Mọi ánh mắt lại đồng loạt đổ dồn về phía Tần Tư Nịnh, ngay cả Lý Ngọc Hoa cũng khó hiểu nhìn cô.
"Dì à, con là…" Cô không dám nhìn vẻ mặt của Tống Trừng Nhượng, cũng không thể quay đầu cầu cứu Ôn Ý, cố cười gượng: "Con cảm thấy dì rất thân thiện, giống như mẹ con vậy, nên gọi nhầm thôi ạ."
Ôn Ý lập tức tiếp lời, giúp cô bạn thân giải vây: "Phải đó bá à, mẹ của A Nịnh lâu rồi không quay về, giờ thấy bá gần gũi thân thiện, nên nhất thời nói nhầm thôi."
"Đúng đó, dì à… à không, dì Lý, xin lỗi ạ, con nói nhầm."
Tần Tư Nịnh càng nói càng nhỏ, cúi gằm đầu như muốn chui vào ghế sô pha trốn.
Tống Trừng Nhượng không nhịn được bật cười khẽ, che miệng hắng giọng, nói: "Anh đi nấu cơm đây."
Tần Tư Nịnh thực sự không còn mặt mũi nào ngồi đó, vội nói "con giúp một tay" rồi nhanh chóng chạy vào bếp trốn.
Ôn Ý mặc dù rất muốn chọc bạn vài câu, nhưng cũng hiểu cần cho họ chút thời gian riêng, không đến quấy rầy, mà ở lại trò chuyện với dì.
Lý Ngọc Hoa từng sống ở Giang Thành một thời gian, đó là khi Tống Trừng Nhượng học cấp ba, họ thuê phòng gần trường để tiện ôn thi đại học.
Nhưng khi ấy hầu như chỉ lo học, không có thời gian đi đâu, nên Ôn Ý định cuối tuần sẽ dẫn họ ra ngoài chơi.
Đang nói đến kế hoạch thì có ai đó khẽ cào tay cô. Ôn Ý cúi đầu nhìn tay mình, rồi liếc sang Thẩm Tư Chu bên cạnh, người đang ngồi ngay ngắn trò chuyện với Lý Tố Thanh, mắt cũng không nhìn sang cô lấy một lần.
Cô tiếp tục nói chuyện với bác gái về các địa điểm du lịch ở Giang Thành: "Ngày mai con dẫn bá đi chỗ đó nhé, phong cảnh đẹp lắm, đạp xe cũng tiện…"
Tay cô lại bị nhéo một cái. Ôn Ý ngưng lời, lại nhìn Thẩm Tư Chu. Vẫn là dáng vẻ nghiêm chỉnh, như thể hoàn toàn không liên quan gì.
"Gì thế?" Lý Ngọc Hoa thắc mắc.
"Có con côn trùng đen thui xấu xí bay vào tay con." Ôn Ý trả lời rất tự nhiên.
Thẩm Tư Chu: "…"
Ôn Ý không thèm để ý nữa, tiếp tục nói về kế hoạch ngày mai, mặc kệ Thẩm Tư Chu có trêu chọc thế nào cũng không phản ứng.
Cho đến khi Tống Trừng Nhượng nấu xong gọi mọi người ăn cơm, Ôn Ý vừa đứng dậy, liền "vô tình" giẫm lên chân Thẩm Tư Chu. Anh vừa định đứng lên thì đau đến hít một hơi lạnh, ngồi bệt lại ngay xuống sofa.
Lý Tố Thanh quay đầu: "Tư Chu sao thế?"
Trong ánh mắt đầy cảnh cáo của Ôn Ý, Thẩm Tư Chu yếu ớt nói: "Chân bị chuột rút ạ…"
Ôn Ý bật cười khúc khích, Lý Tố Thanh cũng mỉm cười nói: "Chắc do ngồi lâu đấy, đứng dậy vận động là ổn thôi."
"Dạ, dì cứ đi trước ạ, con không sao." Anh lễ phép đáp.
"Ôn Ý, con đỡ Tư Chu một tay." Lý Tố Thanh căn dặn rồi đi vào bếp.
Ôn Ý chỉ khẽ đá mũi giày anh: "Đừng diễn nữa, đứng lên."
"Ý Ý, đỡ anh đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!