Chương 5: (Vô Đề)

Ôn Ý đứng trước cửa nhà, ban đầu muốn tiễn mắt nhìn Tống Trừng Nhượng quay về xe, nhưng ánh mắt vô thức lại liếc sang người đàn ông đứng bên trái. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của khu chung cư, ánh sáng phủ lên người anh một lớp mờ ảo dịu dàng, trông vừa lười biếng lại vừa ấm áp.

Mùa đông năm lớp 11, Ôn Ý cũng từng nhìn thấy một khung cảnh tương tự.

Đêm giao thừa năm đó, các bạn rủ nhau ra bờ sông thả pháo hoa, đợi đến giờ đếm ngược khoảnh khắc giao năm. Nhưng ba cô không cho ra ngoài, cô đành ngoan ngoãn về nhà làm bài tập sau giờ học.

Gần đến nửa đêm, ba đã ngủ, anh trai thì không về, cả căn nhà im ắng đến lạnh lẽo. Cô ngồi nghịch sách vở trên bàn, vừa buồn chán vừa hơi buồn ngủ, nhưng lại không nỡ đi ngủ sớm như vậy.

"Ôn Ý, Ôn Ý…"

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gọi quen thuộc, cô đẩy cửa sổ cũ kỹ ra nhìn xuống. Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang đứng dưới ngọn đèn đường mờ mờ, giữa cái lạnh cắt da của đêm đông, vẫn tươi cười vẫy tay chào cô.

"Sao cậu lại tới đây?" Cô hạ giọng hỏi.

"Tới cùng cậu đón năm mới chứ sao." Cậu trả lời như điều hiển nhiên, rồi lấy từ trong áo khoác ra hai cây pháo hoa loại phun trào, đặt xuống đất rồi châm lửa.

Pháo hoa bắn lên giữa đêm tối, tỏa sáng rực rỡ như những vì sao lấp lánh rơi xuống. Ánh sáng ấy không chỉ soi rọi bầu trời mà còn phản chiếu trong đôi mắt của thiếu niên kia.

Cậu nhìn đồng hồ rồi hét lớn: "Còn mười giây, mau đếm ngược với tớ nào! Mười, chín, tám, bảy—"

Ôn Ý không hét to như cậu, chỉ lặng lẽ đếm thầm trong lòng: "Sáu, năm, bốn—"

"Ba, hai, một!"

"Ôn Ý, sinh nhật vui vẻ! Năm mới càng phải vui vẻ hơn nữa!"

Ánh đèn đường hòa cùng pháo hoa rực rỡ, sắc vàng ấm áp như thổi tan đi cái lạnh giá của mùa đông. Thiếu niên ngửa nhẹ đầu, đôi mắt sáng trong như chứa cả bầu trời sao rực rỡ.

Không biết là pháo hoa rực rỡ hơn, hay là ánh mắt ấy rực rỡ hơn.

Ôn Ý chưa từng nghe một lời chúc nào giản dị như vậy. Cũng chưa từng nghe một lời chúc nào chân thành đến thế.

Đó là sinh nhật vui vẻ nhất của cô, nhưng không phải là năm hạnh phúc nhất. Bởi thiếu niên đã gửi lời chúc ấy đã rời khỏi cô một cách đột ngột vào chính năm đó.

Ôn Ý thu lại dòng ký ức, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của Thẩm Tư Chu.

Nếu anh đã quen biết với Tống Trừng Nhượng, sau này chắc còn có cơ hội gặp lại.

Thẩm Tư Chu đang cúi đầu xem điện thoại, thấy Tống Trừng Nhượng đi tới, anh cũng chẳng phản ứng gì, thậm chí không thèm ngẩng đầu, lập tức quay người đi như thể sợ vô tình đối mặt với Ôn Ý.

Gặp lại hay không, thì có gì quan trọng?

Ôn Ý không nhìn thêm nữa, quay vào nhà và đóng cửa "rầm" một tiếng thật mạnh.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thẩm Tư Chu quay đầu nhìn về phía cửa, khẽ cong môi cười, nói: "Đi thôi."

Trong phòng khách tối om, Ôn Ý bật đèn lên. Quay đầu lại thì thấy Tần Tư Nịnh đang mở to đôi mắt long lanh đầy nước, chớp chớp nhìn cô.

Cô lên tiếng trêu chọc: "Đại tiểu thư, tỉnh rượu rồi hả?"

"Tỉnh lâu rồi." Tần Tư Nịnh xoa trán, mặt đầy hối hận: "Mình làm ra mấy chuyện mất mặt thế kia, còn ngồi xe của chính người trong cuộc nữa, không giả vờ ngủ thì biết làm sao!"

Ôn Ý bật cười không nể mặt, an ủi cô:

"Không sao đâu, anh tớ là người bận rộn, nhanh chóng quên chuyện tối nay thôi."

"Anh cậu có quên thì mình cũng nhớ chứ! Quan trọng là, người ta lại còn đẹp trai như vậy nữa!" Tần Tư Nịnh nằm vật ra ghế sofa, liên tục thở dài: "Lúc anh ấy nói là anh cậu, mình còn tưởng là tên khốn kia."

Cái tên "khốn" mà Tần Tư Nịnh nói là anh trai cùng cha khác mẹ của Ôn Ý. Cô lắc đầu: "Anh ta thì làm gì tới quán bar đón mình được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!