Chương 48: (Vô Đề)

Ôn Ý liếc nhìn anh, biểu cảm đáng thương lộ liễu quá mức.

Dựa vào gương mặt ngây thơ vô hại này, anh không biết đã khiến cô mềm lòng bao nhiêu lần. Mỗi lần lừa cô xong đều giả vờ như thế để qua chuyện.

"Anh nghĩ đẹp nhỉ." Ôn Ý không đồng ý, định để anh tự dằn vặt thêm hai ngày nữa. Không thể để sau này anh cứ cho rằng chỉ cần làm bộ đáng thương là được tha thứ, thế thì dối trá cứ thế mà thành thói quen mất.

Thẩm Tư Chu tiếp lời: "Được thôi, em đừng quan tâm anh, cứ để anh tự…"

Ôn Ý cắt ngang: "Im đi."

"…tự thương thân nhìn trần nhà năm tiếng cũng được mà." Thẩm Tư Chu lí nhí bổ sung.

Ôn Ý khoanh tay nhìn anh, thấy thế anh đành ngoan ngoãn quay người đi.

Sáng Chủ nhật, Thẩm Tư Chu đúng giờ lái xe đến Bệnh viện số 4 đón mẹ xuất viện.

Cùng đến còn có trợ lý và một bác giúp việc. Họ lo thủ tục xuất viện và đem toàn bộ đồ đạc từ phòng bệnh ra xe.

Sắc mặt mẹ Thẩm trông khá tốt, vừa thấy con trai đã cười vui: "Hôm nay đúng là kỳ lạ thật đấy, gió nào thổi mà con đến đây vậy?"

"Cơn gió miễn cưỡng thôi ạ." Thẩm Tư Chu tiện tay xách túi của bà đeo lên vai, nói: "Đi thôi, xuống tầng."

Mẹ Thẩm hừ một tiếng đầy bất mãn: "Chẳng biết đỡ mẹ lấy một cái, chẳng có tí tinh tế nào."

"Có cần con đẩy mẹ ngồi xe lăn không?" Thẩm Tư Chu vừa nói vừa đi tới cạnh bà.

Mẹ Thẩm nghe vậy liền giơ tay đập anh một cái, rồi hỏi tiếp: "Nghe ba con nói, con có bạn gái rồi à? Cô ấy thế nào, gia đình và tính cách ra sao?"

Thẩm Tư Chu lắc đầu: "Mẹ đừng mong chờ gì cả, với tiêu chuẩn khắt khe của mẹ thì chắc chắn là không vừa ý rồi."

"Cái thằng ranh! Con nói năng với mẹ thế à?" Mẹ Thẩm tức giận, không vui nói: "Con không thể tìm được đứa nào mà bố mẹ cũng ưng sao?"

"Là con tìm bạn gái chứ liên quan gì đến hai người." Thẩm Tư Chu nói bằng giọng lười nhác mà dửng dưng: "Hai người thấy không ra gì, nhưng trong mắt con, cô ấy là tuyệt nhất."

Câu nói cuối cùng, giọng anh dịu dàng hẳn đi.

Mẹ Thẩm nghiêm túc nói: "Mẹ không quản con yêu ai, yêu bao nhiêu người, nhưng tuyệt đối không được cưới! Người con lấy sau này nhất định phải…"

"Con không cho hai người quản." Thẩm Tư Chu cắt ngang. Khi đến tầng dưới, anh ném chìa khóa xe cho quản gia rồi ngồi vào trong.

Mẹ Thẩm ngồi bên cạnh, vẫn không nhịn được mà lải nhải: "Sau này con sẽ thừa kế tập đoàn Cảnh Thuận, vợ con nhất định phải môn đăng hộ đối với nhà ta."

"Vậy mẹ lấy ba là vì môn đăng hộ đối sao?" Anh hỏi ngược lại.

"Chúng ta khác, năm đó là tự gây dựng từ hai bàn tay trắng."

Thẩm Tư Chu gật gù, khoanh tay tựa vào ghế, lười biếng nói: "Con cũng sẽ không thừa kế Cảnh Thuận. Con và bạn gái con cũng là tay trắng làm nên, chẳng phải giống mẹ với ba sao?"

Mẹ Thẩm lắc đầu, chẳng mảy may tin tưởng, giọng chắc nịch: "Con còn trẻ, không hiểu đâu. Nếu không có thân phận thiếu gia Cảnh Thuận, con sẽ phải chịu khổ đến mức nào."

"Ồ, mẹ ở viện lâu quá, chắc có mấy chuyện ba chưa nói với mẹ rồi." Giọng Thẩm Tư Chu lơ đãng: "Con đã từ chức và trả lại hết cổ phần, bây giờ đang làm ở công ty khác."

"Con… sao lại bướng thế hả?" Mẹ Thẩm giơ tay đánh anh mấy cái, rồi khuyên nhủ: "Chính vì mẹ và ba từng khổ cực, nên mới sớm chuẩn bị hết cho con, không muốn con lặp lại cuộc sống như bọn mẹ. Vợ con sau này phải có học thức, biết chăm sóc người khác, xuất thân và năng lực cũng phải xứng với con, như vậy mới giúp ích được cho con cả trong cuộc sống lẫn sự nghiệp."

Thẩm Tư Chu hỏi: "Thế sau khi mẹ cưới ba, ngày nào mẹ cũng hầu hạ ông ấy à?"

"Con nói linh tinh cái gì thế!" Mẹ Thẩm nổi giận.

Bà sở hữu một nửa cổ phần của tập đoàn Cảnh Thuận. Ngày trước để gây dựng được sự nghiệp đâu phải chỉ dựa vào mỗi bố Thẩm Tư Chu. Những năm qua, bà chưa từng từ bỏ công việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!