Chương 47: (Vô Đề)

Sau khi ngắm hoàng hôn, Thẩm Tư Chu đưa Ôn Ý đến một quán nhỏ bên cạnh công viên, ăn món cơm vịt quay chính gốc, sau đó vội bắt xe đến sân bay.

"Có chút không nỡ." Ôn Ý nhìn ra ngoài khẽ nói.

Cô rất ít khi đi chơi. Khi còn nhỏ thì ba mẹ bận việc, lại không nỡ chi tiền cho cô đi du lịch. Lớn lên rồi thì phải tự kiếm tiền trang trải cuộc sống, chẳng có thời gian đến những thành phố khác.

Những năm qua, nơi cô đi lại nhiều nhất là quê nhà Tuyền Thành, tiếp đến là Thâm Thành, cô chỉ đến đây hai lần.

"Nếu em thích thì lần sau lại đến." Thẩm Tư Chu nhẹ nhàng dỗ dành, "Cuối tuần hoặc nghỉ lễ đều được, Thâm Thành không phải thành phố du lịch, không đông người đâu."

"Hứa Lạc Chi sắp đi du học ở London rồi, mấy năm tới chắc em sẽ không đến nữa." Ôn Ý trả lời.

Lời vừa dứt, một ngón tay gõ nhẹ vào trán cô. Ôn Ý theo phản xạ rụt cổ lại, nhìn người gây ra hành động đó: "Anh đánh em làm gì?"

"Cô ấy không ở Thâm Thành nữa thì em cũng không đến, vậy anh là đồ trang trí chắc?" Giọng Thẩm Tư Chu có chút bất mãn.

"Không phải." Ôn Ý bật cười, tay đặt lên mu bàn tay anh, khẽ cong môi giải thích: "Lần đầu đến Thâm Thành em đã đi hết mấy điểm du lịch rồi. Lần này là vì Hứa Lạc Chi ở đây, em có thể đến nghỉ ngơi và tâm sự với cô ấy. Nếu cô ấy không ở thì em sẽ đi nơi khác."

Thẩm Tư Chu lập tức nắm ngược lấy tay cô: "Vậy là lần sau anh không tìm được em nữa?"

Ôn Ý nghiêng đầu: "Vậy là anh còn chuyện gì giấu em à?"

"…"

"Không có!" Thẩm Tư Chu lập tức phủ nhận, "Thật sự không có mà!"

Ôn Ý chỉ khẽ cười, không nói thêm.

Chuyến bay từ Thâm Thành đến Giang Thành chỉ mất hai tiếng, khoảng chín giờ tối họ đã về đến nhà.

Quay về nơi quen thuộc, cả thân thể và tinh thần của Thẩm Tư Chu đều thấy dễ chịu. Vừa mới uể oải ngả người xuống ghế sofa, anh đã thấy Ôn Ý đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

"Ý Ý, em đang tìm gì thế?" Anh vội vàng đứng dậy đi theo vào.

Ôn Ý đẩy cửa vào, cầm lấy điều khiển điều hòa anh để trên bàn, rồi nhanh tay bấm nút mở trước khi Thẩm Tư Chu kịp bước vào.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng "tít", điều hòa được bật.

Ôn Ý cầm điều khiển, quay đầu nhìn anh, mỉm cười nói từng chữ: "Thật sự là không có."

"…"

"Không phải, Ý Ý, nghe anh giải thích đã." Thẩm Tư Chu cuống lên, lập tức nghĩ ra lý do: "Hôm trước là do pin điều khiển hỏng, anh phải thay hai viên mới mới dùng được, tuyệt đối không phải anh lừa em đâu."

Anh cầm lấy bằng chứng vẫn còn để trên bàn chưa kịp giấu đi, "Chính là cái này, pin cũ hết sạch rồi."

Trước đây đúng là anh đã cố tình lắp hai viên pin hỏng để điều hòa không bật được. Nhưng sau khi Ôn Ý đến Thâm Thành, anh không thể không bật điều hòa nên đành phải thay pin mới lại.

Dù sự thật trái ngược hoàn toàn, nhưng Thẩm Tư Chu nói ra rất đàng hoàng, không chút chột dạ.

"Ừ, hết pin rồi." Ôn Ý gật đầu, ném điều khiển lên bàn, "Giờ dùng được rồi, vậy anh ngủ ngon nhé."

"…"

Ôn Ý rời khỏi phòng anh, kéo vali về phòng mình dọn quần áo. Sau khi tắm xong, cũng đến giờ đi ngủ. Cô kiểm tra đồng hồ báo thức và túi xách, rồi tắt đèn phòng.

Thẩm Tư Chu còn bận xử lý công việc, đến rất muộn mới đóng máy tính. Vì có chút cảm giác tội lỗi, nên anh cũng không dám làm phiền Ôn Ý, ngoan ngoãn chui vào ngủ luôn.

Sáng thứ Hai, Ôn Ý xuống lầu như thường lệ liền thấy Thẩm Tư Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!