Chương 46: (Vô Đề)

Ôn Ý vừa mới bước ra ngoài thì cửa phòng đã được kéo mở từ bên trong. Thẩm Tư Chu mặt không đổi sắc, thở không gấp, mời cô vào một cách rất tự nhiên.

Khó mà không khiến người ta nghi ngờ rằng anh đã đứng đợi sẵn ở cửa từ lâu.

Thẩm Tư Chu đoán được họ chắc chắn đặt phòng hai giường, mà phòng hai giường có thể ngắm biển đều nằm ở tầng 15, nên anh cũng đặt một phòng tương tự, không cách xa phòng bọn họ là mấy.

Sau khi vào phòng, Ôn Ý lập tức nằm xuống chiếc giường còn trống, kéo chăn đắp lại, nhắm mắt nói: "Ngủ đi, sáng mai em sẽ về phòng."

Thẩm Tư Chu lại cố tình tìm đòn: "Sao giờ em lại qua đây?"

Ôn Ý làm bộ muốn xuống giường, nhưng lại bị cánh tay rắn chắc giữ lại, ép cô nằm lại giường. Thẩm Tư Chu cũng chui vào trong chăn, nằm bên cạnh cô, tự hỏi rồi lại tự trả lời: "Ừm, đến để ngủ cùng bạn trai."

"Anh được ai cho phép nằm ở đây vậy?" Cô cũng nghiêm mặt hỏi lại.

"Bạn gái anh tốt bụng, đáng yêu, dịu dàng nhất trần đời, đã giúp thì giúp đến nơi đến chốn," Thẩm Tư Chu vừa nịnh nọt vừa siết chặt vòng tay ôm eo cô, vùi mặt vào hõm cổ, trưng ra bộ dạng cho dù có bị đuổi cũng không chịu đi.

Ôn Ý nhịn không được cười bật ra tiếng, đã đến đây rồi thì cô cũng không so đo nữa, hơi nhúc nhích người: "Nóng quá, anh nới ra chút đi."

Nghe vậy, Thẩm Tư Chu thật sự buông lỏng cánh tay đang ôm eo… một chút xíu, nhỏ đến mức gần như không cảm nhận được.

"Anh nhúc nhích đi chứ." Ôn Ý không gỡ ra được, đành thúc giục.

"Anh nới rồi mà."

"……"

Ôn Ý liếc xéo anh một cái, Thẩm Tư Chu lúc này mới miễn cưỡng dời người ra, kéo giãn khoảng cách một chút.

"Sáng mai bảy giờ gọi em dậy, em phải về phòng."

Anh gật đầu: "Được."

Ôn Ý lén trốn Hứa Lạc Chi ra ngoài, nên đêm ngủ không yên, cứ lo phải dậy sớm về phòng, che giấu sao cho hoàn hảo để không bị bạn thân trêu chọc.

Sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ chói mắt, Ôn Ý xoay người, lăn thẳng vào lòng Thẩm Tư Chu. Anh đã tỉnh, đang nghịch điện thoại. Cô dụi mặt vào ngực anh, giọng ngái ngủ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ."

Ôn Ý lẩm bẩm: "Sao anh dậy sớm vậy?" rồi lại không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, ngủ tiếp.

Lần tiếp theo tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Cô dụi mắt hỏi lại: "Giờ là mấy giờ rồi?"

"Sáu rưỡi."

"Sáu rưỡi á?" Ôn Ý ngước mắt nhìn anh, không thể tin nổi: "Em ngủ lâu vậy mà mới qua có nửa tiếng thôi à?"

Thẩm Tư Chu nghiêm túc gật đầu: "Ừ, do em ngủ sâu, nên cảm giác như lâu thôi."

Ôn Ý lại liếc ra ánh sáng ngoài cửa sổ, nắng đã khá gắt, còn thấy hơi nóng hầm hập, cô bán tín bán nghi. Định với tay lấy điện thoại bên cạnh, nhưng bị Thẩm Tư Chu giữ lại, anh thuận thế ôm cô vào lòng, nói: "Đừng động nữa, ngủ đi, bảy giờ anh sẽ gọi."

Cô bình thường phải tám giờ mới dậy, nếu giờ thật sự là sáu rưỡi thì lẽ ra cô sẽ buồn ngủ dí mắt, nhưng giờ lại không thấy buồn ngủ tí nào.

"Em cảm thấy không phải sáu rưỡi. Để em tự xem." Ôn Ý lại nghiêng người định với lấy điện thoại.

Thẩm Tư Chu lại giữ tay cô: "Không cần xem, anh lại lừa em sao?"

"Có đấy." Ôn Ý trừng mắt nhìn anh.

Thẩm Tư Chu mặt không chút hổ thẹn: "Sau này sẽ không nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!